EM HOÀI NGHI ANH THÍCH EM

Chương 6

Avatar Lizzi
2,743 Chữ


Sau khi Quan Nhất Bắc thấy vẻ mặt như mất hết hy vọng sống của Thư Bạch, anh ấy liếc mắt nhìn cô mấy giây rồi hỏi: “Cô sao thế? Nghe nói có trai đẹp tới ở ghép nên kích động đến mức đánh mất bản thân à?”

 

Thư Bạch trợn mắt.

 

Cô kích động chỗ nào chứ.

 

Rõ ràng là đang bực bội.

 

Dù không nói rõ được vì sao cô lại không có mấy thiện cảm với Úc Cảnh Quy, nhưng Thư Bạch luôn cảm thấy ở cùng Úc Cảnh Quy chẳng có chuyện gì tốt đẹp, ngay từ lần đầu gặp đã cực kỳ xui xẻo.

 

Vậy mà ba cô còn muốn gán ghép hai người họ chăng?

 

“Sao anh ta lại muốn ở ghép với cậu?” Thư Bạch hỏi ra điều then chốt.

 

Quan Nhất Bắc: “Giao thông tiện lợi đó.”

 

Thư Bạch: “Hai người đều có xe, chỉ vì giao thông tiện lợi thôi à?”

 

Quan Nhất Bắc cũng không biết ông tổ kia tại sao lại đến ở ghép.

 

Có thể là muốn trải nghiệm cuộc sống thuê nhà chung giống họ?

 

Thư Bạch bực bội gõ ngón tay lên mặt bàn, mất kiên nhẫn chất vấn: “Đừng có mà ai cũng cho vào ở chung, đã hỏi chủ nhà chưa?”

 

“Hỏi rồi.”

 

“Chủ nhà nói sao?”

 

“Chủ nhà cho phép.”

 

“Nhanh vậy?”

 

“Ừ, vì cậu ta là chủ nhà mà.”

 

“……”

 

“Cũng là chủ đầu tư luôn.”

 

“……”

 

Thư Bạch nghiến răng nghiến lợi.

 

Trước đó cô còn thắc mắc, tên biến thái nào lại xây hẳn biệt thự dạng duplex ở đoạn đường đắt đỏ nhất rồi niêm yết giá cao đến mức cả thành phố không mấy ai mua nổi. Thế quái nào càng biến thái lại càng có người tranh giành, đảo ngược đảo xuôi lại đổi sách lược, chuyển sang chỉ cho thuê không bán, giá thuê cao ngất ngưởng khiến người bình thường chỉ biết đứng ngoài xem, cũng bởi vậy nên càng hấp dẫn hơn nữa.

 

Thư Bạch muốn tìm lý do từ chối vụ ở ghép lần này.

 

Nói không đủ phòng? Không được, căn biệt thự dạng duplex rộng thế này, thêm mười người nữa cũng đủ chỗ.

 

Nói bất tiện? Cũng không phải sống cùng cô, lấy gì làm bất tiện?

 

Nghĩ nát óc, Thư Bạch cũng không tìm ra lý do nào hay ho.

 

Khiến cô bối rối chính là, cô thật sự chỉ vì một cái dây buộc tóc mà không thích Úc Cảnh Quy ư? Cô hoài nghi chẳng lẽ trước kia người này từng có hiềm khích gì với cô?

 

Gần ba giờ, khi Thư Bạch định đến phòng khách với Quan Nhất Bắc, anh ấy đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

 

Mới nói được vài câu, Quan Nhất Bắc đã cúp máy, để lại một câu: “Được, tôi biết rồi.”

 

Thư Bạch: “Ai gọi thế?”

 

Quan Nhất Bắc: “Trợ lý nói Thường Ninh có việc đột xuất rồi.”

 

Thư Bạch: “Đi rồi??? Có nhầm gì không vậy, cô ta chìm thế nào rồi mà còn bày đặt làm kiêu? Tôi còn chưa nói là sẽ từ chối ký với cô ta đâu đấy.”

 

Thường Ninh đi rồi cũng tốt, đám phụ nữ ở cùng nhau dễ gây chuyện, Quan Nhất Bắc không muốn để hai người gặp nhau rồi lại bị Thư Bạch càm ràm.

 

Bớt được một việc, Thư Bạch lại ăn không ngồi rồi, cũng ngại về sớm, đành giả vờ bám theo giám đốc Quan để làm quen với lịch trình gần đây, cùng mấy nghệ sĩ và streamer mới.

 

Hai ly cà phê cũng không chống nổi cơn buồn ngủ buổi chiều, mãi đến khi Lâm Hiểu Hiểu gọi cô đi trung tâm thương mại mua sắm, Thư Bạch mới vực dậy tinh thần, không nói hai lời hăng hái rời đi.

 

Hai người phụ nữ dù có mua sắm cỡ nào thì cũng chẳng thể tạo ra sóng to gió lớn gì, bốn cánh tay cũng không đủ để xách hết đống đồ. Cuối cùng đành phải gọi Quan Nhất Bắc đến giúp.

 

Anh ấy đến nơi thì trời đã chạng vạng, Thư Bạch tự nhiên đưa túi đồ cho anh ấy, hưng phấn hỏi: “Buổi tối đi ăn lẩu nhé?”

 

“Gọi cả Trần Tư Vực không?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.

 

“Cậu ta đang tập luyện rồi.” Quan Nhất Bắc lười biếng đáp: “Chắc phải một thời gian nữa mới rảnh.”

 

“À đúng rồi.” Thư Bạch bỗng nhớ ra gì đó: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của cậu, vậy chuyện cậu rủ người đến ở ghép, cậu ấy biết chưa?”

 

“Biết rồi, cậu ấy cũng quen luôn.”

 

Hy vọng cuối cùng của Thư Bạch cũng tiêu tan, cô vô cùng mong mỏi lúc này sẽ có ai đó đứng ra cản chuyện tên kia đến ở ghép.

 

“Bạn cùng phòng mới bao giờ đến ở?” Thư Bạch hỏi, lặng lẽ lên ý định lúc nào người đó dọn đến thì cô sẽ đi du lịch.

 

Quan Nhất Bắc không chắc chắn lắm: “Chắc ba ngày nữa.”

 

Sắp xếp hành lý và đồ dùng cá nhân cũng cần thời gian, hơn nữa người ta mới về nước, chắc cũng phải tụ họp với gia đình một chút.

 

Ăn lẩu xong, Quan Nhất Bắc lái xe đưa hai cô gái về nhà, rồi sắp xếp đồ đạc trong cốp xe, giúp họ mang lên tầng. Trong túi không chỉ có quần áo mà còn có đồ dùng sinh hoạt, Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu còn mua cả đồ dùng tẩy rửa và quần áo mặc nhà hàng ngày cho đám con trai bọn họ, tránh việc họ hậu đậu không biết tự lo.

 

Cả người Thư Bạch nhiễm mùi lẩu. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi về nhà là đi tắm.

 

Cô sảng khoái ngâm bồn tắm được mười phút, đang định gội đầu thì phát hiện hết dầu gội.

 

“Hiểu Hiểu.” Thư Bạch gọi với ra cửa: “Cậu lấy giùm tôi chai dầu gội mới mua hôm nay nhé?”

 

“Ở đâu?”

 

“Trong túi để ngoài cửa.”

 

“Không có…”

 

“Không thể nào, cậu tìm lại kỹ đi.”

 

“Chỉ có giày thôi.”

 

Thư Bạch quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn, cô không tin đồ đạc lại không cánh mà bay, lục vài cái túi rồi nhận ra đúng là không có thật, cô đột nhiên nhớ ra cái túi đã đưa cho Quan Nhất Bắc.

 

Túi đó toàn là đồ tắm rửa.

 

Cô với Hiểu Hiểu chỉ nhớ lấy giày dép và quần áo ra, mấy món kia thì quên mất tiêu.

 

Thư Bạch cầm điện thoại gọi cho Quan Nhất Bắc: “Cậu đang ở nhà à? Lấy chai dầu gội trong túi đồ đưa cho tôi với.”

 

“Dầu gội?”

 

“Ừ, tôi mua bốn chai, quên lấy ra mất hai chai.”

 

“Tôi không ở nhà.” Quan Nhất Bắc ngừng một lát: “Cô tự qua lấy đi, biết mật mã rồi mà, còn có dấu vân tay của cô nữa.”

 

Thư Bạch thay đồ ngủ, đang chuẩn bị ra ngoài thì Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi xem TV trên sofa hỏi một câu: “Cậu đi đâu đấy?”

 

“Lấy dầu gội.”

 

“Mặc nguyên đồ ngủ mà đi à?”

 

“Căn 5102 cũng có ai đâu.”

 

Quan Nhất Bắc không ở nhà, Trần Tư Vực cũng đang đi huấn luyện, cô mặc đồ ngủ sang đó chắc không sao đâu.

 

Chỉ là ngôi nhà vắng tanh khiến người ta có chút e ngại.

 

Sau khi xác nhận vân tay, Thư Bạch thuận lợi vào nhà.

 

Cô cứ tưởng căn phòng sẽ tối om, ai ngờ đèn phòng khách vẫn còn sáng, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm túi đồ.

 

Nhưng lục tìm một vòng, vẫn không thấy đâu cả.

 

“Quan Nhất Bắc đúng là chó mà.” Thư Bạch vừa tìm vừa mắng: “Cái túi to vậy chẳng lẽ bị cậu ta ăn mất rồi?”

 

Cuối cùng cô mới bất vả tìm thấy một góc túi ở ngay trước cửa phòng tắm.

 

Không đợi Thư Bạch đến gần, bên trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng nước chảy.

 

Có ma trong nhà à?

 

Thư Bạch sợ đến mức mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích.

 

Hai giây sau, tiếng nước ngừng lại.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, dáng hình thẳng tắp xuất hiện trước mặt Thư Bạch.

 

... Là Úc Cảnh Quy.

 

Trong tay hắn đang cầm một chai xà phòng rửa tay, có lẽ vừa rồi đang rửa tay, nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên mới ra xem.

 

Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy Thư Bạch với đôi chân trắng nõn thon thả đang đứng yên bất động như một con ngỗng ngốc.

 

Ánh đèn nhu hòa chiếu vào đôi mắt đen của anh, giữa hai hàng lông mày hơi nhướng lên, yên tĩnh nhìn cô, đồng thời mang lại ảo giác suy ngẫm sâu xa.

 

Đối lập với vẻ ung dung thư thái ấy, Thư Bạch đứng trong vùng sáng mềm mại chẳng có được chút thư thái nào, không chỉ máu toàn thân cô như nóng lên vài độ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng như sắp chảy máu. Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Úc Cảnh Quy lại ở đây.

 

Mặc dù bây giờ cô cũng chẳng có gì để thấy xấu hổ cả.

 

Váy ngủ đã bao bọc người cô vô cùng kín đáo, không hề lộ gì ra ngoài, thậm chí còn kín hơn cả mấy bộ cô mặc ra ngoài đi chơi.

 

Nhưng Thư Bạch vẫn thấy lúng túng kỳ lạ, váy ngủ kín đáo thì cũng là váy ngủ, mặc váy ngủ là một chuyện cực kỳ riêng tư.

 

Ngoại trừ bả vai và đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra ngoài váy ngủ, cũng chỉ có hai bàn chân xinh xắn trên đôi dép xỏ ngón, nhưng cô vẫn không khỏi căng thẳng.

 

“Xin lỗi.” Úc Cảnh Quy mở lời trước: “Tôi không biết cô sẽ xuất hiện như thế này... Cô cần gì sao?”

 

“Lấy... lấy đồ.”

 

Cô vội vàng đáp lại, không biết nên tiến hay lùi. Người đàn ông đang đứng chắn trước cửa phòng tắm lại rất lịch sự nhường đường cho cô.

 

Thư Bạch nghi ngờ liếc nhìn bóng lưng hắn, trong lòng vẫn chưa hết sợ, không rảnh nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ muốn nhanh lấy được dầu gội rồi chuồn lẹ.

 

Hiển nhiên, cả hai đều rất bất ngờ khi thấy đối phương.

 

Thư Bạch nghe Quan Nhất Bắc nói ba ngày nữa người này mới dọn vào, ai ngờ tối nay hắn đã xuất hiện ở đây. Cho dù có đi xem nhà thì cũng nên đi ban ngày chứ?

 

Úc Cảnh Quy bước đến phòng khách, tùy tay rút một tờ khăn giấy, thong thả lau nước còn dính trên tay, tiện thể gọi điện cho Quan Nhất Bắc luôn.

 

“Tôi sắp về rồi.” Quan Nhất Bắc ở đầu dây bên kia mở miệng trước: “Có phải Thư Bạch đến không? Cậu giúp cô ấy một chút, cô ấy cần lấy dầu gội trong túi...”

 

Úc Cảnh Quy không nóng không lạnh trêu nhẹ một câu: “Hai người ra vào phòng nhau tự nhiên thật đấy.”

 

Quan Nhất Bắc rõ ràng chẳng hay biết tình hình bên đó: “Haiz, cô ấy có phải con gái đâu, chúng tôi là anh em mà, không tự nhiên mới lạ.”

 

“Cậu thật sự không thích cô ấy?”

 

“Người anh em à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì đừng nói bậy. Nếu tôi mà thích cô ấy á, tôi lập tức chạy vòng quanh sân thể dục trường chúng ta hai mươi vòng.”

 

“Thật không đấy.”

 

“Sao cậu cứ hỏi chuyện này vậy? Đừng nói là cậu thích cô ấy nhá?”

 

“...” Úc Cảnh Quy khựng lại một lúc lâu, không đáp.

 

Cũng im lặng giống như hắn là Thư Bạch đã lấy xong dầu gội, chuẩn bị thu mình như con nhím lặng lẽ rời đi.

 

Cô không cố ý nghe bọn họ nói chuyện đâu.

 

Ngay từ câu “Cậu thật sự không thích cô ấy à?” của Úc Cảnh Quy là cô đã suýt trẹo chân.

 

Người này hỏi cái kiểu gì vậy chứ, tình bạn giữa cô và Quan Nhất Bắc còn trong sáng hơn cả vàng 24K.

 

Đến khi nghe được câu “Đừng nói cậu thích cô ấy nhá” từ miệng Quan Nhất Bắc, bước chân đang định tiến về phía trước của cô lặng lẽ rút lại.

 

Hiện giờ nếu cô bước ra khỏi phòng tắm thì sẽ bị hắn biết là cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.

 

Thư Bạch từng bước, từng bước, lặng yên không một tiếng động lùi lại.

 

Cô nín thở, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Lùi mãi, lùi mãi, không để ý dưới chân còn có túi đồ đặt ở góc tường.

 

Bất ngờ không kịp phòng bị, gót chân cô vấp phải túi, cả người cô lảo đảo vài bước vẫn không giữ được thăng bằng, “rầm” một tiếng, cô ngã nhào xuống sàn.

 

Bàn tay cô theo phản xạ chống xuống đất, té ngã thành một tư thế vừa khó coi vừa xấu hổ.

 

Ngoài nhà tắm, người đàn ông đang nói điện thoại sớm đã im tiếng, nghe thấy động tĩnh liền đi đến. Vừa cúi người xuống nhìn, hắn liền thấy Thư Bạch đang ngồi nghiêng dưới đất, dáng vẻ vừa thảm hại lại vừa… gợi cảm.

 

Cô như một bé thỏ con đang run bần bật, chiếc váy ngủ vốn đang ngoan ngoãn che kín người lúc này... gần như bị kéo lên tận eo.

 

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào cô, Úc Cảnh Quy lập tức kiềm chế mà dời mắt đi, tốc độ rất nhanh nhưng cũng không kịp xóa hình ảnh đôi chân dài kia khỏi tâm trí.

 

Xấu hổ hơn chính là, cuộc gọi điện thoại vẫn chưa ngắt, giọng Quan Nhất Bắc từ đầu bên kia vội vã vang lên: “… Dù sao tôi cũng không thể nào thích cô ấy được, cúp trước đây.”

 

Thư Bạch hấp tấp kéo váy ngủ xuống che chân, chỉ mong được rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhưng vì quá căng thẳng nên chân cẳng không nghe lời, đứng lên mấy lần vẫn không được.

 

Lúc này, giọng nam trầm thấp không nhanh không chậm vang lên: “Trên sàn có thể còn nước, cô cẩn thận một chút.”

 

Úc Cảnh Quy nghĩ là do nước hắn làm đổ lúc rửa tay.

 

Không ngờ là vì con thỏ trắng nào đó quá chột dạ mà lùi lùi té luôn.

 

Có vẻ nhận ra sự khác thường của Thư Bạch, gương mặt tuấn tú của Úc Cảnh Quy vẫn giữ vẻ nhã nhặn, hắn bình tĩnh hỏi: “Trật chân rồi à?”

 

“Không, không biết nữa.”

 

“Để tôi xem.”

 

Úc Cảnh Quy kiên nhẫn ngồi xổm xuống, giống như một thần tử đang quỳ một gối trước nữ vương, bàn tay thon dài trắng trẻo của hắn nắm lấy cổ chân trắng ngần của cô, cẩn thận kiểm tra thương thế như có như không. Da mắt cá chân không bị thương, nhưng không biết có ảnh hưởng tới gân cốt hay không, hắn liền bóp thử một chút.

 

Thư Bạch không kêu đau.

 

Cho thấy gân cốt không bị tổn thương gì nghiêm trọng.

 

Đôi chân nhỏ trắng nõn, móng chân mượt mà, hồng hào, mũi chân hơi cuộn lại đầy thẹn thùng, cộng thêm cảnh tượng khi nãy, cho dù là người giỏi kiềm chế đến mấy, cũng khó tránh khỏi có chút tâm tư lạc lối.

 

Ngay từ lúc cúi xuống kiểm tra, khoảng cách giữa hai người trong lối đi chật hẹp của phòng tắm gần như bằng không, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

 

Úc Cảnh Quy đưa tay ra, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Sàn lạnh lắm, để tôi đỡ cô dậy trước.”

 

Không đợi hắn “đỡ” cô lên giống như lần trước, Thư Bạch nhỏ giọng ngập ngừng lên tiếng: “Anh… có thể cách tôi xa một chút không?”

 

“Làm sao vậy?”

 

“Lúc nãy… anh đứng gần quá, thắt lưng của anh đập vào người tôi.”

 

“Tôi không đeo thắt lưng.”

 

“…”

 

 


53 lượt thích

Bình Luận

Mint
3 tháng trước
Tks MiMieuUyen🌈😍
Lulu
4 tháng trước
Khổ thân nữ chính quá trời quá đất
Hoàng Trang
4 tháng trước
Omg tôi đang đọc gì vậy trời ơi đáng yêu quá đi