LÊ NGỌT

Chương 11: Đánh quái lên cấp

Avatar Mị Miêu
1,773 Chữ


Năm phút sau, La Mậu Mậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, hai bàn tay nhỏ béo mũm mĩm đặt ngay ngắn trên đùi, đôi mắt to liếc ngang liếc dọc trộm nhìn, trên người cậu bé toát ra một vẻ lanh lợi không hợp với lứa tuổi.

Hạ Tuân bắt chéo chân ngồi nghiêng, ánh mắt lướt qua nụ cười giả tạo cứng đờ trên mặt thằng nhóc, giơ tay là một cái cốc đầu rõ đau.

“Mẹ mày bỏ ra đống tiền mời thầy giáo dạy mày boxing chỉ để mày đánh bạn học bầm dập ở trường à?”

Mậu Mậu ôm đầu khóc không ra nước mắt, bầu trời u ám giống như trái tim nó giờ phút này, lạnh buốt.

“Cậu út, cháu không có đánh cậu ấy, chúng cháu chỉ đang đơn thuần trao đổi kỹ thuật thôi mà.”

“Trao đổi kỹ thuật thì phải biết điểm dừng, cậu thấy cái tư thế của mày là muốn đánh người ta gần chết mới thôi.” Hạ Tuân nói thẳng một câu trúng tim đen: “Sao, người ta cướp mất cô bé mà mày thích à?”

Thằng nhóc bị nói trúng tim đen ngạc nhiên che miệng lại, đúng là ở cái tuổi tích lũy vốn từ ngữ, nói chuyện rất có dáng dấp người lớn.

“Cậu út thần cơ diệu toán thật đấy ạ.”

Hạ Tuân cạn lời lắc đầu: “Một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông đủ cánh đã đi học yêu đương, mày không lo mẹ mày tức chết à.”

Thằng nhóc béo bực bội xoa xoa bàn tay nhỏ, nói chuyện cũng không còn tự tin nữa: “Cháu chỉ thấy bạn ấy xinh đẹp nên mới đưa sữa cho bạn ấy, nhưng bạn ấy nhận xong lại đưa cho cái bạn kia, nhà bạn kia không có nhiều tiền, lái xe chỉ có mấy chục vạn thôi.”

“Mày đi học hay đi điều tra hộ khẩu vậy, chuyện riêng tư thế mà mày cũng biết?”

“Các bạn trong lớp đều biết mà, nhà cậu ấy nghèo nhất, mỗi lần bố mẹ cậu ấy lái xe đưa đi học, các bạn khác đều cười.”

Hạ Tuân ngàn lần không ngờ rằng phong trào chê nghèo ham giàu lại thổi đến tận trường mầm non, những đứa trẻ vốn ngây thơ vô tội cũng vô tri vô giác bị ảnh hưởng bởi những lý lẽ sai trái này.

“La Mậu Mậu, tư tưởng của mày sai rồi, gia cảnh tốt hay xấu không thể đại diện cho phẩm cách của một người, mày không thể vì mình sinh ra ở đỉnh kim tự tháp mà coi thường người khác được.”

Mậu Mậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Hạ Tuân không nghe rõ: “Nói to lên, học nói tiếng muỗi kêu ở đâu ra vậy.”

“Cậu út là người không có tư cách để nói cháu nhất!” Nó hai tay siết chặt nắm đấm, lấy hết can đảm nói ra: “Có một lần cậu dẫn cháu đi chơi xe karting, bao cả khu, mấy bạn nhỏ khác không được chơi, cháu xin cậu thì cậu bảo xã hội là như vậy đó, nghèo thì chỉ có thể đứng nhìn thôi.”

Hạ Tuân nghe vậy nhíu mày: “Cậu mày từng nói loại lời đó sao?”

Nó gật đầu mạnh: “Nói rất nhiều lần rồi ạ.”

“Khụ khụ.” Anh ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Lời người lớn nói cũng không nhất định đúng hoàn toàn, mày phải học cách tự mình phân biệt.”

Mậu Mậu hoang mang gãi đầu: “Cậu út, cháu mới 6 tuổi thôi mà.”

“Mày tưởng 6 tuổi là nhỏ lắm sao? Cậu bằng tuổi mày đã có thể phụ giúp làm việc rồi.”

Hạ Tuân khẽ vỗ đầu nó với vẻ mặt hiền từ: “Cái gọi là không gì tốt hơn biết sai mà sửa, từ giờ trở đi sửa sai thì vẫn còn kịp.”

Thằng nhóc cái hiểu cái không gật gật đầu.

Hạ Tuân cười ôm choàng cổ nó kéo mạnh vào lòng, tay kia cù vào chỗ nhạy cảm của nó, thằng nhóc co người lại trốn, hai cậu cháu vui vẻ đùa giỡn với nhau.

Đang chơi hăng say thì điện thoại của Hạ Tuân reo, lấy ra xem thì là điện thoại của La Uyển.

“Alo, chị ạ.”

Đầu dây bên kia không dài dòng, nữ vương ra lệnh: “Em đưa La Mậu Mậu đến văn phòng chị, ngay lập tức, lập tức!”

Điện thoại lập tức bị cắt đứt, Hạ Tuân nghe tiếng bận lạnh lẽo trong điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía thằng nhóc béo, nặng nề thở dài một hơi.

“Đi thôi, dũng cảm đối mặt với lỗi lầm của mình mới là biểu hiện của một người đàn ông đích thực.”

La Mậu Mậu bĩu môi sắp khóc: “Cậu út, cậu sẽ bảo vệ cháu chứ?”

“Yên tâm.”

Hạ Tuân khẽ mỉm cười: “Cậu có thể đảm bảo mày không bị đánh chết.”

...

Không khí trong văn phòng hạ xuống điểm đóng băng.

La Uyển ngồi ở ghế chủ tọa với sắc mặt xanh mét, bên trái là Khương Tiểu Lê đang lo lắng sốt ruột, bên phải là học sinh bị đánh cùng phụ huynh đang tức giận.

Hạ Tuân dẫn theo Mậu Mậu vội vàng chạy đến, phụ huynh của học sinh bị đánh nhìn thấy Mậu Mậu liền lập tức đứng dậy, định mở miệng chất vấn thì Hạ Tuân nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thằng nhóc béo. Mậu Mậu đứng tại chỗ cúi gập người 90 độ một cách chuẩn mực, thái độ vô cùng chân thành.

“Dì ơi cháu chào dì, cháu vô cùng vô cùng xin lỗi, cháu không nên làm tổn thương con trai bảo bối của dì, cháu cảm thấy rất hối lỗi vì lỗi lầm mình đã gây ra, hy vọng dì có thể tha thứ cho hành vi sai trái lần này của cháu, cháu đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”

Nói xong, nó vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, lời xin lỗi trôi chảy, dù là biểu cảm hay thái độ đều tràn đầy sự thành khẩn.

Phụ huynh học sinh vốn định xông vào hỏi tội lập tức há hốc mồm, La Uyển và Khương Tiểu Lê cũng không hẹn mà cùng nhìn nhau bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Hạ Tuân khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào tường, vô cùng hài lòng với biểu hiện của thằng cháu nhà mình.

Thằng nhóc này có sự thông minh và lanh lợi như anh của ngày xưa, hơn nữa lại biết co biết duỗi, chắc chắn sau này sẽ là người có thể làm nên việc lớn.

Đương nhiên phụ huynh của học sinh kia cũng biết thân phận của La Mậu Mậu. Có bậc thang để xuống, đối phương liền thuận nước đẩy thuyền, dù sao lúc trước để vào được trường mầm non này cũng tốn không ít công sức. Nếu thật sự đắc tội với hiệu trưởng, sau này tình cảnh của con mình ở trường cũng sẽ trở nên rất khó khăn.

Cô ấy trưng ra một thái độ rộng lượng để đặt dấu chấm hết cho chuyện này: “Nếu cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình, vậy thì dì là người lớn vẫn phải cho các cháu cơ hội sửa sai. Lần này dì sẽ không truy cứu, hy vọng sau này các cháu có thể sống hòa thuận với nhau.”

Đợi đến khi phụ huynh dẫn con rời đi, La Uyển cũng đã nguôi giận được hơn nửa. Ánh mắt cô ấy từ khuôn mặt tươi cười đắc ý của con trai chậm rãi chuyển sang Hạ Tuân.

“Bảo sao thằng nhóc này đột nhiên thông suốt thế, hóa ra là có quân sư quạt mo hộ giá hộ tống à.”

Hạ Tuân vênh váo nhướng mày: “Đừng khen, em sẽ kiêu ngạo đấy.”

La Uyển tiện tay túm một cái gối ôm ném về phía anh, Hạ Tuân nhanh chóng đỡ lấy rồi thuận tay đặt lên đầu Mậu Mậu, anh cười đắc ý: “Chị à, chị phải đối tốt với em một chút, dù sao chị còn phải trông chờ vào việc em uốn nắn con trai chị giúp chị mà.”

“Chị đây cũng không dám trông cậy gì vào cậu đâu.” Cô ấy giận dỗi liếc anh một cái: “Hai đứa không gây chuyện cho là chị đây đã tạ ơn trời đất rồi.”

Lúc này, Tiểu Lê vẫn luôn im lặng đứng dậy đi về phía La Mậu Mậu, dịu dàng dắt tay cậu bé: “Đi thôi, chúng ta về lớp học.”

Mậu Mậu đặc biệt thích Tiểu Lê, khuôn mặt tròn xoe cười như một bông hoa, miệng nói tỉnh queo: “Cô Khương, con biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ đánh nhau nữa đâu ạ.”

“Cô tin con, và cũng hy vọng con nói được làm được.”

Cô xoay người chào La Uyển rồi dẫn Mậu Mậu rời khỏi văn phòng.

Hạ Tuân theo sát sau đó, đi song song với cô, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay còn lại của Mậu Mậu.

“Khương Tiểu Lê.”

“Ừm?”

Khóe miệng anh cười một cách không thể kìm nén được: “Sau này chúng ta có con, có phải cũng sẽ giống như bây giờ không?”

Khương Tiểu Lê cảnh cáo trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng nói bậy trước mặt trẻ con.”

“Cậu út, cậu nghĩ sai rồi.” La Mậu Mậu nghiêm túc phản bác anh: “Cô Khương với thầy Quý mới là một đôi, thầy Quý chơi piano siêu đỉnh, trước đây còn đàn bài Thư Gửi Alice, nói là tặng cho cô Khương nữa đấy.”

Hạ Tuân chợt dừng bước, nụ cười đang nở trên môi cũng đông cứng lại, anh hừ một tiếng đầy chua cay: “Xem ra cô giáo Khương của chúng ta được yêu thích thật nhỉ, khắp nơi đều có người theo đuổi.”

La Mậu Mậu cười tủm tỉm tiếp lời: “Đó là vì cô Khương của chúng cháu đặc biệt tốt. Cậu út, cháu nói nhỏ cho cậu biết nhé, hồi Lễ Tình Nhân, thầy giáo thể dục còn tặng hoa cho cô ấy nữa đấy.”

Tiểu Lê giật mình: “Mậu Mậu, sao con lại biết những chuyện này?”

“À, vậy sao?”

Hạ Tuân lạnh lùng cười khẩy một tiếng, đã bị lòng đố kỵ thiêu đốt đến biến dạng hoàn toàn, giọng nói được ép ra từ kẽ răng.

“Đánh quái lên cấp, tôi là giỏi nhất.”

7 lượt thích

Bình Luận