Quý Minh là giáo viên âm nhạc được La Uyển đặc biệt mời về với số tiền lớn, chuyên dạy piano, nhưng anh ta cũng rất tinh thông các loại nhạc cụ khác, uy tín trong lòng các bạn nhỏ cực kỳ cao.
Trước đây, anh ta nghe nói lớp Chồi mới có thêm một giáo viên phụ trách, đẹp trai lại nhiều tiền, được mấy cô giáo trẻ khen ngợi hết lời.
Hôm nay gặp mặt thì thấy cũng chỉ thường thôi. Tuy có một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng quanh người lại tràn ngập một luồng tà khí quái dị. Anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, xác định đây không phải là kiểu mà cô giáo Khương thích.
“Vị này chính là giáo viên mới đến phải không?”
Quý Minh chuyển ánh mắt sang Hạ Tuân, thân thiện chào hỏi: “Chào anh, tôi họ Quý, phụ trách dạy âm nhạc.”
“Hạ Tuân.”
Anh đáp gọn lỏn, không có nửa điểm ý muốn nói chuyện thêm.
Quý Minh vốn cũng chỉ xã giao một chút, sự chú ý lại quay trở lại Khương Tiểu Lê: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, sao cô giáo Khương lại ở đây?”
Khương Tiểu Lê giải thích: “Trong lớp xảy ra một chút chuyện, cô giáo Trần đang trông nom giúp rồi.”
“Chuyện gì?”
Cô đang định mở miệng thì bị Hạ Tuân ngắt lời trước: “Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, em mau về lớp trước đi.”
Tiểu Lê nhìn đi nhìn lại hai người, mơ hồ cảm thấy không khí có gì đó không đúng, nhưng trong lòng vẫn nhớ các bạn nhỏ trong lớp, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Đợi đến khi bóng người biến mất, hai người đàn ông liếc nhìn nhau, lập tức hiểu rõ tâm tư của đối phương, thẳng thắn và minh bạch.
Quý Minh hỏi với nụ cười ẩn chứa dao găm: “Mạc Lan là trường mầm non tốt nhất Miên Thành, từ trước đến nay yêu cầu giáo viên cực kỳ cao. Không biết thầy Hạ tốt nghiệp trường danh tiếng nào mà lại có tư cách được ưu tiên tuyển thẳng như vậy.”
Vẻ mặt Hạ Tuân cà lơ phất phất, lười biếng nói: “Đại học ở vùng sâu vùng xa thôi, không đáng nhắc đến.”
Quý Minh không chịu bỏ qua hỏi: “Thầy Hạ giỏi mảng giảng dạy nào?”
“Không có gì đặc biệt giỏi, chỉ để sống qua ngày thôi.”
Quý Minh không tin lời nói vớ vẩn của anh, nói thẳng: “Giáo viên sống qua ngày có thể qua được cửa của hiệu trưởng sao?”
“Sống qua ngày cộng thêm đẹp trai và có tiền, có lẽ có thể.” Hạ Tuân cười đắc ý, cố ý nói lời mập mờ: “Hiệu trưởng La cũng là phụ nữ, không ngăn được sự quyến rũ của nam sắc thì cũng là điều có thể tha thứ.”
“...”
Quý Minh đáp trả với vẻ mặt khinh thường: “Tôi cho rằng đàn ông thì nên dựa vào thực lực bản thân để đạt được thành công, không giống một số phi công trẻ, ngoài khuôn mặt ra thì bên trong đều trống rỗng.”
“Thầy Quý nói đúng.”
Hạ Tuân đồng ý nhưng sau đó lại chậm rãi bổ cho một đao: “Nhưng mà ghen tị là thái độ bình thường của con người, tôi quen rồi, có thể hiểu được.”
“...”
Hai người khẩu chiến một hồi, Quý Minh không chiếm được nửa phần lợi lộc, không khỏi nhìn cái tên công tử bột này bằng hai con mắt khác. Trước khi quay người rời đi, anh ta buông một câu nhẹ bẫng.
“Mỗi giáo viên mới vào trường sẽ có buổi kiểm tra tiết dạy công khai sau một tháng nhậm chức, các giáo viên của Sở Giáo dục cũng sẽ đến dự thính, hy vọng thầy Hạ có thể kiên trì đến khi kiểm tra kết thúc.”
Anh ta khinh miệt hừ một tiếng: “Đến lúc kiểm tra thực lực thật sự thì dùng mặt qua cửa cũng chẳng ăn thua đâu.”
Về buổi kiểm tra tiết dạy công khai, đây là lần đầu tiên Hạ Tuân nghe nói đến. Đợi đến khi buổi học chiều kết thúc, trở lại văn phòng, anh lập tức hỏi Khương Tiểu Lê.
Tiểu Lê không nhanh không chậm uống xong một cốc nước, nghiêng đầu nhìn anh rồi nói: “Mỗi giáo viên đều phải thông qua buổi kiểm tra tiết dạy công khai mới chính thức được nhận việc.”
“Tại sao không ai nói cho tôi biết chuyện này?”
“Tôi tưởng anh biết rồi.” Tiểu Lê suy tư cẩn thận, hạ giọng nói: “Có lẽ anh không cần theo quy trình này, anh vốn dĩ là được ưu tiên tuyển thẳng mà.”
“Dựa vào cái gì mà không theo quy trình?” Hạ Tuân nhớ đến dáng vẻ vênh váo tự đắc của cái tên kia là lại nổi lửa: “Tôi không chỉ phải đi, tôi còn muốn hiên ngang bước đi, tiện thể vả vào mặt những kẻ nghi ngờ tôi một vạn lần.”
Thoáng hồi tưởng lại nội dung kiểm tra trước đây, Tiểu Lê không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay anh: “Tiết dạy công khai tương đương với báo cáo công việc hàng tháng của nhân viên. Các giáo viên kiểm tra sẽ chọn ngẫu nhiên vài bài trong số hàng chục bài hát thiếu nhi, trong đó có cả các bài hát tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp. Thậm chí còn yêu cầu vừa múa vừa hát, cuối cùng là tổng kết toàn bộ quá trình công việc trong tháng bằng tiếng Anh.”
Hạ Tuân nghe xong liền trầm mặc.
Đùa à?
Đường đường là công tử nhà họ Hạ lại phải vừa hát vừa nhảy trước mặt nhiều người như vậy, cái này có khác gì giết anh đâu chứ?
“Tôi biết tiết dạy công khai đối với giáo viên chưa qua đào tạo chính thức như anh có một số khó khăn nhất định. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ dành thời gian dạy kèm cho anh.”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông vừa nãy còn đầy mặt u ám lập tức bừng sáng, anh kiêu ngạo nhướng mày: “Xem ra cô giáo Khương vẫn rất tha thiết muốn làm việc cùng tôi nhỉ. Có lời này của cô giáo, dù tiết dạy công khai có ngớ ngẩn đến mấy thì tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước, dũng cảm tiến lên.”
Tiểu Lê bị quyết tâm của anh chọc cười, theo bản năng muốn xoa đầu anh, tay nâng lên nửa chừng mới ý thức được không đúng, lúng túng rút về.
Hạ Tuân thu hết cảnh này vào mắt, không có ý xấu mà trêu chọc cô. Anh nhìn quanh bốn phía xác định không có ai, lặng lẽ áp sát, ghé vào tai cô rồi nói từng chữ đầy ái muội.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô lắc đầu: “Không được, tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Hẹn ai?”
Cô không lên tiếng.
“Trai hay gái?”
Tiểu Lê giả vờ không nghe thấy, thu dọn túi xách rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Tuân nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh về phía mình, cố gắng dùng sự nóng nảy che giấu nỗi bất an trong lòng: “Không nói không cho đi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh mà gằn từng chữ: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, không thể tiết lộ.”
Hơi thở của anh nặng nề, nhiệt độ không khí giảm thẳng tám độ: “Có phải thằng ngốc số hai kia không?”
“Ngốc số hai là ai?”
“Thằng ngốc số một tên Lộ Quyền, em thử nói xem thằng ngốc số hai là ai?”
“Anh đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, hơn nữa anh Lộc Bạch không ngốc một chút nào, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn là tấm gương học tập của tôi đấy.”
“Cho nên em thật sự có hẹn với anh ta à?”
Lần này, Tiểu Lê gật đầu.
“Vì anh ấy đã giúp tôi một việc rất lớn nên tôi mời anh ấy ăn cơm để đáp lễ.”
Mày anh căng thẳng, miệng lưỡi chơi xấu: “Tôi cũng phải đi.”
“Không được.” Tiểu Lê thẳng thắn nói: “Nhà hàng tối nay tôi đi ăn rất đắt, tôi không mời nổi hai người đâu.”
Hạ Tuân chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm: “Em nghĩ tôi đi cùng em mà sẽ để em phải trả tiền sao?”
“Thế thì càng không được, tối nay đã nói rõ là tôi mời mà.”
“Khương Tiểu Lê, trong đầu em chỉ có một sợi gân thôi sao?”
Anh giận dữ hít sâu, mỗi lần bị cô làm cho cạn lời đều không hiểu sao mình lại để ý đến cô. Sau đó, một mặt mắng mình bị hâm, một mặt lại vô thức thỏa hiệp.
“Em thanh toán phần của em, tôi thanh toán phần của tôi, như vậy cũng được mà đúng không?”
Tuy không tình nguyện, nhưng Tiểu Lê rõ ràng một khi bị gã này bám dính thì chắc chắn anh sẽ không buông tay.
Cô suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: “Vậy anh có thể ngồi ở bàn bên cạnh không?”
“...”
Anh đang định nổi cơn thịnh nộ thì cửa sau văn phòng đột nhiên vụt ra một thằng nhóc bụ bẫm.
“Cậu út...”
Hạ Tuân liếc xéo lại, ngoắc ngoắc ngón tay về phía thằng nhóc. Mậu Mậu cõng chiếc cặp sách nhỏ hớn hở chạy tới, người còn chưa đứng vững đã bị anh tóm lấy cái đầu béo mà kéo về phía mình.
“Tôi dẫn Mậu Mậu đi cùng.”
Anh cười một cách chua cay: “Con mợ nó tôi sẽ ngồi ở bàn của thằng trẻ ranh kia.”
Trước đây, anh ta nghe nói lớp Chồi mới có thêm một giáo viên phụ trách, đẹp trai lại nhiều tiền, được mấy cô giáo trẻ khen ngợi hết lời.
Hôm nay gặp mặt thì thấy cũng chỉ thường thôi. Tuy có một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng quanh người lại tràn ngập một luồng tà khí quái dị. Anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, xác định đây không phải là kiểu mà cô giáo Khương thích.
“Vị này chính là giáo viên mới đến phải không?”
Quý Minh chuyển ánh mắt sang Hạ Tuân, thân thiện chào hỏi: “Chào anh, tôi họ Quý, phụ trách dạy âm nhạc.”
“Hạ Tuân.”
Anh đáp gọn lỏn, không có nửa điểm ý muốn nói chuyện thêm.
Quý Minh vốn cũng chỉ xã giao một chút, sự chú ý lại quay trở lại Khương Tiểu Lê: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, sao cô giáo Khương lại ở đây?”
Khương Tiểu Lê giải thích: “Trong lớp xảy ra một chút chuyện, cô giáo Trần đang trông nom giúp rồi.”
“Chuyện gì?”
Cô đang định mở miệng thì bị Hạ Tuân ngắt lời trước: “Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, em mau về lớp trước đi.”
Tiểu Lê nhìn đi nhìn lại hai người, mơ hồ cảm thấy không khí có gì đó không đúng, nhưng trong lòng vẫn nhớ các bạn nhỏ trong lớp, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Đợi đến khi bóng người biến mất, hai người đàn ông liếc nhìn nhau, lập tức hiểu rõ tâm tư của đối phương, thẳng thắn và minh bạch.
Quý Minh hỏi với nụ cười ẩn chứa dao găm: “Mạc Lan là trường mầm non tốt nhất Miên Thành, từ trước đến nay yêu cầu giáo viên cực kỳ cao. Không biết thầy Hạ tốt nghiệp trường danh tiếng nào mà lại có tư cách được ưu tiên tuyển thẳng như vậy.”
Vẻ mặt Hạ Tuân cà lơ phất phất, lười biếng nói: “Đại học ở vùng sâu vùng xa thôi, không đáng nhắc đến.”
Quý Minh không chịu bỏ qua hỏi: “Thầy Hạ giỏi mảng giảng dạy nào?”
“Không có gì đặc biệt giỏi, chỉ để sống qua ngày thôi.”
Quý Minh không tin lời nói vớ vẩn của anh, nói thẳng: “Giáo viên sống qua ngày có thể qua được cửa của hiệu trưởng sao?”
“Sống qua ngày cộng thêm đẹp trai và có tiền, có lẽ có thể.” Hạ Tuân cười đắc ý, cố ý nói lời mập mờ: “Hiệu trưởng La cũng là phụ nữ, không ngăn được sự quyến rũ của nam sắc thì cũng là điều có thể tha thứ.”
“...”
Quý Minh đáp trả với vẻ mặt khinh thường: “Tôi cho rằng đàn ông thì nên dựa vào thực lực bản thân để đạt được thành công, không giống một số phi công trẻ, ngoài khuôn mặt ra thì bên trong đều trống rỗng.”
“Thầy Quý nói đúng.”
Hạ Tuân đồng ý nhưng sau đó lại chậm rãi bổ cho một đao: “Nhưng mà ghen tị là thái độ bình thường của con người, tôi quen rồi, có thể hiểu được.”
“...”
Hai người khẩu chiến một hồi, Quý Minh không chiếm được nửa phần lợi lộc, không khỏi nhìn cái tên công tử bột này bằng hai con mắt khác. Trước khi quay người rời đi, anh ta buông một câu nhẹ bẫng.
“Mỗi giáo viên mới vào trường sẽ có buổi kiểm tra tiết dạy công khai sau một tháng nhậm chức, các giáo viên của Sở Giáo dục cũng sẽ đến dự thính, hy vọng thầy Hạ có thể kiên trì đến khi kiểm tra kết thúc.”
Anh ta khinh miệt hừ một tiếng: “Đến lúc kiểm tra thực lực thật sự thì dùng mặt qua cửa cũng chẳng ăn thua đâu.”
Về buổi kiểm tra tiết dạy công khai, đây là lần đầu tiên Hạ Tuân nghe nói đến. Đợi đến khi buổi học chiều kết thúc, trở lại văn phòng, anh lập tức hỏi Khương Tiểu Lê.
Tiểu Lê không nhanh không chậm uống xong một cốc nước, nghiêng đầu nhìn anh rồi nói: “Mỗi giáo viên đều phải thông qua buổi kiểm tra tiết dạy công khai mới chính thức được nhận việc.”
“Tại sao không ai nói cho tôi biết chuyện này?”
“Tôi tưởng anh biết rồi.” Tiểu Lê suy tư cẩn thận, hạ giọng nói: “Có lẽ anh không cần theo quy trình này, anh vốn dĩ là được ưu tiên tuyển thẳng mà.”
“Dựa vào cái gì mà không theo quy trình?” Hạ Tuân nhớ đến dáng vẻ vênh váo tự đắc của cái tên kia là lại nổi lửa: “Tôi không chỉ phải đi, tôi còn muốn hiên ngang bước đi, tiện thể vả vào mặt những kẻ nghi ngờ tôi một vạn lần.”
Thoáng hồi tưởng lại nội dung kiểm tra trước đây, Tiểu Lê không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay anh: “Tiết dạy công khai tương đương với báo cáo công việc hàng tháng của nhân viên. Các giáo viên kiểm tra sẽ chọn ngẫu nhiên vài bài trong số hàng chục bài hát thiếu nhi, trong đó có cả các bài hát tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp. Thậm chí còn yêu cầu vừa múa vừa hát, cuối cùng là tổng kết toàn bộ quá trình công việc trong tháng bằng tiếng Anh.”
Hạ Tuân nghe xong liền trầm mặc.
Đùa à?
Đường đường là công tử nhà họ Hạ lại phải vừa hát vừa nhảy trước mặt nhiều người như vậy, cái này có khác gì giết anh đâu chứ?
“Tôi biết tiết dạy công khai đối với giáo viên chưa qua đào tạo chính thức như anh có một số khó khăn nhất định. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ dành thời gian dạy kèm cho anh.”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông vừa nãy còn đầy mặt u ám lập tức bừng sáng, anh kiêu ngạo nhướng mày: “Xem ra cô giáo Khương vẫn rất tha thiết muốn làm việc cùng tôi nhỉ. Có lời này của cô giáo, dù tiết dạy công khai có ngớ ngẩn đến mấy thì tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước, dũng cảm tiến lên.”
Tiểu Lê bị quyết tâm của anh chọc cười, theo bản năng muốn xoa đầu anh, tay nâng lên nửa chừng mới ý thức được không đúng, lúng túng rút về.
Hạ Tuân thu hết cảnh này vào mắt, không có ý xấu mà trêu chọc cô. Anh nhìn quanh bốn phía xác định không có ai, lặng lẽ áp sát, ghé vào tai cô rồi nói từng chữ đầy ái muội.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô lắc đầu: “Không được, tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Hẹn ai?”
Cô không lên tiếng.
“Trai hay gái?”
Tiểu Lê giả vờ không nghe thấy, thu dọn túi xách rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Tuân nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh về phía mình, cố gắng dùng sự nóng nảy che giấu nỗi bất an trong lòng: “Không nói không cho đi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh mà gằn từng chữ: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, không thể tiết lộ.”
Hơi thở của anh nặng nề, nhiệt độ không khí giảm thẳng tám độ: “Có phải thằng ngốc số hai kia không?”
“Ngốc số hai là ai?”
“Thằng ngốc số một tên Lộ Quyền, em thử nói xem thằng ngốc số hai là ai?”
“Anh đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, hơn nữa anh Lộc Bạch không ngốc một chút nào, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn là tấm gương học tập của tôi đấy.”
“Cho nên em thật sự có hẹn với anh ta à?”
Lần này, Tiểu Lê gật đầu.
“Vì anh ấy đã giúp tôi một việc rất lớn nên tôi mời anh ấy ăn cơm để đáp lễ.”
Mày anh căng thẳng, miệng lưỡi chơi xấu: “Tôi cũng phải đi.”
“Không được.” Tiểu Lê thẳng thắn nói: “Nhà hàng tối nay tôi đi ăn rất đắt, tôi không mời nổi hai người đâu.”
Hạ Tuân chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm: “Em nghĩ tôi đi cùng em mà sẽ để em phải trả tiền sao?”
“Thế thì càng không được, tối nay đã nói rõ là tôi mời mà.”
“Khương Tiểu Lê, trong đầu em chỉ có một sợi gân thôi sao?”
Anh giận dữ hít sâu, mỗi lần bị cô làm cho cạn lời đều không hiểu sao mình lại để ý đến cô. Sau đó, một mặt mắng mình bị hâm, một mặt lại vô thức thỏa hiệp.
“Em thanh toán phần của em, tôi thanh toán phần của tôi, như vậy cũng được mà đúng không?”
Tuy không tình nguyện, nhưng Tiểu Lê rõ ràng một khi bị gã này bám dính thì chắc chắn anh sẽ không buông tay.
Cô suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: “Vậy anh có thể ngồi ở bàn bên cạnh không?”
“...”
Anh đang định nổi cơn thịnh nộ thì cửa sau văn phòng đột nhiên vụt ra một thằng nhóc bụ bẫm.
“Cậu út...”
Hạ Tuân liếc xéo lại, ngoắc ngoắc ngón tay về phía thằng nhóc. Mậu Mậu cõng chiếc cặp sách nhỏ hớn hở chạy tới, người còn chưa đứng vững đã bị anh tóm lấy cái đầu béo mà kéo về phía mình.
“Tôi dẫn Mậu Mậu đi cùng.”
Anh cười một cách chua cay: “Con mợ nó tôi sẽ ngồi ở bàn của thằng trẻ ranh kia.”