LÊ NGỌT

Chương 9: Mặt trời mọc

Avatar Mị Miêu
2,180 Chữ


Khương Tiểu Lê đứng cứng người tại chỗ, phản ứng đầu tiên lại là muốn chạy trốn.

Tuy không biết vì sao anh tức giận, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được nỗi oán niệm giữa từng câu chữ của anh. Cánh cửa rộng mở như hang sói hổ báo, anh giơ cao thanh đại đao chờ đợi cô cừu béo này chui đầu vào lưới.

“Này, em bị câm à?”

Hạ Tuân thấy cô nửa ngày không lên tiếng, trầm giọng giục: “Nói đi chứ.”

Cô giả vờ hắng giọng, nghĩ bụng đã đến rồi thì dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ: “Là hiệu trưởng La bảo tôi đến tìm anh, hy vọng anh đến trường mầm non trình diện.”

Người đàn ông nghe vậy sắc mặt tức thì trầm xuống: “Chị họ tôi kêu em đến à?”

“Ừm.”

Anh nén lửa giận, gằn từng chữ: “Cho nên, em căn bản không quan tâm chuyện điện thoại tôi tắt máy suốt hai ngày nay sao?”

Tiểu Lê vẻ mặt ngây ngốc: “À, anh tắt máy à?”

Hạ Tuân hít một hơi thật sâu, tức đến mức lồng ngực run lên, anh quả thực ngu như một con lừa khi tự biên tự diễn như vậy.

Ngọn lửa ngút trời thiêu đốt đầu óc đến mụ mị, anh hung tợn bước về phía cô, điên cuồng vò mái tóc ướt sũng trên đỉnh đầu: “Khương Tiểu Lê, rốt cuộc em có lương tâm không vậy?”

Cô đầy dấu chấm hỏi: “Tôi làm sao đâu?”

“Nếu em không trả lời tin nhắn của tôi trong vòng một giờ, tôi sẽ lo lắng có phải em đã gặp tai nạn gì rồi không, có phải đã bị người ngoài hành tinh bắt rồi không. Chết tiệt, tôi lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Em thì hay rồi, tôi biến mất hai ngày không biết sống chết mà em lại chẳng quan tâm chút nào. Có phải nhất định phải đợi đến khi nào tôi chết thảm ngoài đường thì em mới chịu đến nhìn tôi lần cuối không?”

Tiểu Lê bình tĩnh nói: “Anh lớn như vậy rồi, sẽ tự chăm sóc tốt cho mình thôi.”

“Đây là hai chuyện khác nhau!” Anh dùng sự tức giận che đậy trái tim tan nát của mình, như một đứa trẻ bị tủi thân: “Tôi là người lớn, tôi sẽ tự chăm sóc mình, nhưng không có nghĩa là tôi không cần sự quan tâm!”

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

“Hạ Tuân, anh bình tĩnh một chút đi.”

“Tôi còn chưa đủ bình tĩnh à? Tôi bình tĩnh đến mức sắp phun ra lửa rồi đây.”

Hai ngày nay anh ngâm mình trong địa ngục sôi sục, sống lay lắt, trong đầu toàn là cô. Vậy mà cô lại chẳng chút bận tâm, thậm chí còn có thể như không có chuyện gì mà đến tận cửa làm người thuyết khách.

“Không đúng, em không phải do chị tôi phái đến, chắc chắn em có mục đích khác.” Hạ Tuân quả quyết nói, thần kinh bất ổn đi vòng quanh cô mấy vòng: “Em đến để đưa thiệp cưới đúng không? Lấy ra đây tôi xem nào.”

Tiểu Lê hoàn toàn không theo kịp tốc độ nhảy số trong tư duy của anh, càng nghe càng mơ hồ: “Thiệp cưới gì cơ?”

“Em với thằng cha kia.”

“Thằng cha nào?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén: “Cái thằng ở dưới nhà em vừa xoa đầu em vừa ôm em mà em không từ chối ấy.”

Cô suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, khóe môi khẽ nở nụ cười: “Anh nói anh Lộc Bạch à.”

“Anh? Lộc Bạch?”

Tiếng “anh” ngọt lịm này nghe mà máu anh sôi sục khắp người, hận không thể nhai nát mấy chữ đó: “Lại là L? Tại sao lại là L? Chân trước có Lộ Quyền đi rồi, giờ lại đến Lộc Bạch. Khương Tiểu Lê, có phải em bị thiếu chữ L không? Kiếp này em cứ phải đối đầu với chữ này đúng không?”

Cô nhất thời dở khóc dở cười: “Đây chỉ là trùng hợp thôi.”

“Ý em là em cũng sẽ theo đuổi anh ta giống như trước đây em theo đuổi Lộ Quyền sao?”

Cô lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh ấy là anh trai.”

Hạ Tuân lập tức sững sờ, cảm xúc nóng nảy rõ ràng dịu đi không ít, giọng điệu mềm mại vài phần: “Thế thì tôi cũng lớn hơn em, tại sao em không thể coi tôi như anh trai được?”

Tiểu Lê thẳng thắn tố cáo: “Tôi không cần một anh trai trẻ con như vậy đâu.”

“Tôi trẻ con chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng trẻ con.”

“Đâu phải với ai tôi cũng như vậy đâu.” Khóe miệng anh hiện lên ý cười sung sướng, anh che miệng quay đi: “Thật ra phần lớn thời gian tôi vẫn rất trưởng thành đấy.”

“Ồ.”

“Ồ là có nghĩa gì?”

“Không nhận ra, với lại...” Cô khẽ mỉm cười: “Biểu thị sự nghi ngờ.”

Anh rất muốn nổi giận nhưng lại không nỡ, cứ ngây người nhìn chằm chằm cô, bỗng chốc mỉm cười.

Thật ra từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quên mất mình đang giận gì rồi, vừa tự chê bai mình không có tiền đồ, nhưng lại vừa thấy vui sướng.

“Khụ, không phải chị tôi phái em đến khuyên tôi sao? Em mau khuyên đi chứ.”

Tiểu Lê trầm mặc hai giây, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thích ngành giáo dục mầm non không?”

“Không thích.”

“Vậy tôi biết rồi.”

Cô xoay người định đi, không muốn nán lại thêm một giây nào.

Hạ Tuân vội vàng túm chặt tay cô lại: “Em chạy đi đâu vậy?”

“Anh không thích thì tôi cũng không ép buộc, tôi sẽ trả lời hiệu trưởng đúng sự thật.”

“Em không thể cố gắng khuyên thêm hai câu sao?”

“Tôi cảm thấy anh đã quyết tâm rồi.”

“Em đừng cảm thấy, cảm giác của em chưa bao giờ chuẩn cả.” Anh buông tay cô ra, rất tự nhiên tự tìm lối thoát cho mình: “Vậy, chỉ cần em nói em muốn cùng tôi làm việc, tôi sẽ miễn cưỡng xem xét một chút.”

Tiểu Lê ngẩng đầu nhìn anh, mặt tươi cười: “Tôi không muốn.”

“...”

“Nếu anh không yêu thích ngành giáo dục mầm non thì đừng miễn cưỡng bản thân, vì nhất cử nhất động của anh sẽ ảnh hưởng đến tương lai của trẻ con.”

Ánh mắt người đàn ông lập tức ảm đạm, cảm giác bị người khác phủ nhận không hề dễ chịu, đặc biệt người đó lại là Khương Tiểu Lê.

“Em cảm thấy tôi không đảm nhiệm được?”

Cô thẳng lưng, nghiêm túc giải thích: “Không phải tôi nghi ngờ năng lực của anh, chỉ là tôi hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào công việc này. Giáo dục mầm non cần đủ sự kiên nhẫn, cẩn thận và quan tâm. Nếu anh không kiểm soát được cảm xúc của mình, rất có khả năng sẽ vô hình tạo ra bóng ma tâm lý cho trẻ con.”

Càng bị người khác nghi ngờ, Hạ Tuân lại càng không thể kìm nén cái tính phản nghịch đó: “Em cho rằng tôi không được thì tôi lại càng muốn đi. Tôi còn muốn giành lấy danh hiệu giáo viên xuất sắc của em, để sau này em nhìn thấy tôi phải ngoan ngoãn gọi một tiếng anh trai.”

“Được, vậy cứ quyết định như vậy nhé.”

Cô đạt được kết quả mình mong muốn, nở một nụ cười chiến thắng: “Sáng mai 8 giờ, mời anh đúng giờ xuất hiện ở văn phòng hiệu trưởng.”

Hạ Tuân hậu tri hậu giác phát hiện mình bị gài bẫy, nhưng nói ra rồi mà đổi ý thì lại mất mặt lắm, anh thấy Khương Tiểu Lê lập tức đi về phía thang máy bèn vội vàng chặn trước mặt cô.

“Anh còn chuyện gì à?” Cô ngẩng đầu hỏi.

Người đàn ông mặt mày rũ xuống, mái tóc khô dở liên tục nhỏ nước, bọt nước lướt từ trán xuống chóp mũi, rơi thẳng vào mu bàn tay cô, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.

“Đã một ngày tôi không ăn cơm rồi, đói bụng.” Anh thấp giọng nói.

“Anh có thể gọi đồ ăn giao tận nơi mà.”

“Không muốn ăn đồ ăn giao tận nơi.”

“Vậy anh muốn ăn gì?”

“Mì gói.”

“Nhà anh có mì gói không?”

“Có.”

“Có thì nấu đi chứ.”

“Em nấu ngon hơn.”

Khương Tiểu Lê hơi giật mình, không hiểu vì sao loại đồ ăn không cần bất kỳ kỹ thuật nào như mì gói lại có sự phân biệt ngon dở.

Cô vốn không định bận tâm đến sống chết của anh, nhưng ánh mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt không chút máu của anh, dấu bàn tay trên má phải vẫn còn in hằn, do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định vào nhà cùng anh.

Khi cô xoay người.

Mặt anh đã lập tức cười tươi rói.

...

Đúng như Khương Tiểu Lê dự liệu, nhà bếp của anh rất lớn nhưng cũng rất trống, chỉ có một chiếc tủ lạnh khổng lồ có thể chứa được vạn vật.

Mở loạt tủ dưới bàn bếp ra, cô ngỡ ngàng khoảng ba giây, tầm mắt có thể nhìn thấy chỗ nào cũng toàn là mì gói đủ loại, đủ hương vị của các quốc gia, ăn đến muôn đời cũng không hết.

“Anh mua nhiều mì gói vậy làm gì?” Cô hít hà một hơi.

“Để trấn trạch.” Anh dựa lưng vào bàn bếp, ánh mắt dừng ở trên người cô: “Nhìn vào thấy yên tâm.”

Tiểu Lê không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, tùy tiện chọn một gói, cô đổ đầy nước vào nồi nhỏ đặt lên bếp nấu, đợi nước sôi thì lập tức cho gói gia vị vào.

Hạ Tuân khoanh tay, bật chế độ lẩm bẩm: “Hồi nhỏ ở cô nhi viện không có gì ngon để ăn, tôi đã dành dụm rất lâu tiền để mua một gói mì. Tôi cùng Lộ Quyền và Tiếu Nhị ba đứa chia nhau ăn, nước mì cũng được uống đến giọt cuối cùng. Lúc đó tôi cảm thấy mì gói là món ngon nhất trên đời này, ước mơ là sau này lớn lên có mì gói ăn không hết. Chỉ là bây giờ tôi thật sự có rồi, nhưng sao ăn thế nào cũng không phải hương vị ngày xưa.”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng lọt vào tai Tiểu Lê, trộn lẫn vài phần chua xót. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tuân, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn yếu ớt của anh.

“Anh không phải vì mì gói ngon mà khó quên, anh chỉ đang hoài niệm khoảng thời gian đó, hoài niệm những người cùng anh ăn mì và cũng hoài niệm chính mình khi còn khao khát tương lai.”

Lòng người đàn ông run lên bần bật, như bị thứ gì đó chạm vào tận sâu trong linh hồn, đôi mắt u ám liên tục lấp lánh, bùng cháy ánh sáng rực rỡ.

Tiểu Lê đang dùng đũa nhẹ nhàng khuấy mì sợi trong nồi, sống lưng bỗng chốc nóng bừng.

Có người ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu vùi sâu vào cổ cô, hít lấy mùi hương hoa thanh nhã trên người cô.

Toàn thân cô cứng đờ, hơi thở cũng ngừng lại theo.

“Hạ Tuân...”

“Anh ta có thể ôm em thì tại sao tôi lại không được?” Giọng anh hơi khàn, chóp mũi khẽ cọ vào cổ cô, hơi nóng bỏng rát da thịt: “Đừng đối xử khác biệt, tôi sẽ buồn đấy.”

Tiểu Lê muốn thoát ra theo bản năng, anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, hai tay ở eo cô dùng sức đan chặt vào nhau, ôm càng chặt hơn.

Cô có chút bất lực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mì sắp nát rồi.”

“Nát thì tôi cũng ăn.”

Hiện tại anh rất cần sự ấm áp của cô, tham lam đòi lấy dưỡng chất từ người cô.

Sau khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi, Hạ Tuân chậm rãi ngồi dậy. Bên tai vang lên tiếng mưa nặng hạt đập mạnh vào cửa sổ, anh đi đến trước cửa sổ đóng lại, đối mặt với đêm mưa đen kịt, không hiểu sao lại thốt lên một câu: “À, mặt trời mọc rồi kìa.”

Tiểu Lê đầy khó hiểu, một đêm mưa tầm tã, mặt trời ở đâu ra chứ?

Hạ Tuân cong môi cười, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.

Anh ám chỉ trái tim của mình.

U ám hai ngày, cuối cùng cũng sáng rồi.

9 lượt thích

Bình Luận