MỖI NGÀY TÔI ĐỀU CỰC KHỔ ĂN VẠ

Chương 7: Kết Giới

Avatar Hoa Tím Biếc
2,279 Chữ


“Lão Lưu, ông có nghe thấy không? Hình như có người đang hát hả?” Lão Trương trong đội thi công bỏ cái xẻng trong tay xuống, nhìn về phía sau nơi mà lão Lưu đang đứng.

Lão Lưu chống hai tay lên cây búa, đứng thẳng dậy nhìn quanh bốn phía: “Tôi cũng nghe thấy rồi, hình như là giọng phụ nữ hát đấy.”

Lão Trương nhíu mày: “Giữa núi sâu rừng rậm thế này, làm gì có phụ nữ?”

“Sao lại không có được? Lần trước chẳng phải có cô gái đến tìm ông chủ à?”

“Tìm ông chủ thì còn lạ gì? Ông mà giàu như ông chú thì phụ nữ tìm ông cả đống ấy chứ.”

...

Mọi người xôn xao bàn tán, ngay cả Tiền Lâm cũng nghe rõ khúc hát ấy, nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy có gì đó rất bất thường.

Người hát đang dùng thứ ngôn ngữ mà anh ta hoàn toàn không hiểu, nhưng dù cách xa như vậy, âm thanh ấy lại như vang ngay bên tai họ, điều này quá kỳ lạ rồi nhỉ?

Anh ta bước ra ngoài, gọi hai người: “Lão Trương, lão Triệu, đi với tôi xem thử, rốt cuộc là ai đang hát.”

Lão Trương và lão Triệu là hai quản đốc công trình, nghe thấy anh ta gọi thì lập tức đi theo.

“Nghe cũng hay thật, không biết có thể mời cô ấy đến công trường hát vài bài không, anh em làm việc ở đây bao lâu nay, ngoài đánh bài thì chả có gì giải trí cả.” Lão Triệu vừa đi cùng họ vừa lẩm bẩm.

Tiền Lâm thầm nghĩ trong bụng, bây giờ các anh còn thấy hay, chỉ sợ lát nữa sẽ không nghĩ thế nữa đâu...

Anh ta chỉ mong mình đang nghĩ quá xa, nếu thật sự là yêu tinh hay tinh linh gì đó, thì e rằng đám người bọn họ chẳng đủ cho đối phương nhét kẽ răng.

Tiền Lâm nhíu chặt mày, giương tai lắng nghe, ánh mắt liên tục đảo quanh, cảnh giác đến cực độ, chỉ sợ trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm này bỗng xuất hiện một thứ không nên xuất hiện.

Tiếng hát mỗi lúc một gần, và rồi khi ngẩng đầu lên, cả ba người đều chết lặng.

Lão Triệu sợ hãi nhìn Tiền Lâm: “Quản lý, đây…”

Lão Trương run rẩy móc ra một điếu thuốc: “Bị ma dắt lối rồi, đây chắc chắn là bị ma dắt lối, nghe nói ở quê tôi, hút một điếu thuốc là sẽ ổn thôi.”

Bật lửa bật mấy lần đều không cháy, khiến ông ta càng thêm hoảng loạn.

“Quản... quản lý…” Giọng ông ta run lên.

Tiền Lâm nghe thấy câu nói đó, cau mày giật lấy bật lửa, châm giúp ông ta một điếu rồi nói: “Đừng hoảng, giữa ban ngày ban mặt, có ma quỷ gì mà ra được, đi về trước đã.”

Anh ta chỉ muốn biết công trường trước mặt họ là thật hay chỉ là ảo giác.

Lão Triệu và Lão Trương đều bị dọa sợ, ba người vội vã quay lại công trường.

Nghe thấy tiếng máy móc đang vận hành rộn ràng, cùng tiếng công nhân cãi cọ, cả ba mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Tiền Lâm quay lại văn phòng, lôi từ dưới gầm giường ra vài tờ tiền riêng giấu trong chiếc tất, lúc này mới yên tâm ngồi phịch xuống giường.

Xem ra, bất kể người hát là người hay ma, ít nhất bây giờ đối phương chưa có ý định làm hại họ.

Bên ngoài, giọng hát vẫn tiếp tục vang lên, một công nhân chạy vào văn phòng gọi hắn: “Quản lý, xe chở vật liệu tới rồi, họ gọi anh ra ký tên nhận hàng!”

Tiền Lâm lúc này mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn người công nhân đang đứng ngược sáng ở cửa, đáp lại: “Được! Tôi ra ngay!”

“Một thùng xi măng, biển số EC83R1.”

Tiền Lâm ghi lại xong mới nhớ ra hỏi: “Anh Dương, lúc nãy anh đến đây có gặp chuyện gì lạ không?”

Tài xế lão Dương nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: “Không có, sao thế?”

“Không có gì, chỉ là có người nói khi đi qua bị chặn đường thôi.”

Lão Dương lắc đầu: “Không, lúc tôi qua đây chẳng gặp chuyện gì cả.”

Nếu đối phương đã không gặp phải chuyện gì lạ thường, Tiền Lâm đương nhiên cũng không dám nói linh tinh khiến mọi người hoang mang, anh ta cũng đã dặn kỹ lão Trương và lão Triệu, bảo họ tạm thời đừng nói ra.

“Không gặp là tốt rồi.”

Sau khi giao hàng xong, lão Dương bèn rời đi, Tiền Lâm đích thân tiễn ông ta ra tận cổng công trường, đứng nhìn chiếc xe chạy xa dần, trong lòng anh ta vẫn thấy bồn chồn, thấp thỏm, không sao yên nổi.

Qua hơn hai mươi phút mà vẫn không thấy lão Dương quay lại, theo lý mà nói, ông ta lái xe, nếu thật sự bị ma dắt lối thì đáng lẽ đã vòng lại sớm rồi.

Nghĩ một lát, Tiền Lâm lấy điện thoại ra gọi cho lão Dương.

Đầu dây bên kia, anh ta vẫn còn nghe rõ tiếng động cơ, tim mới bình tĩnh lại đôi chút: “Thầy Dương, trên đường không có ai chặn anh chứ?”

“Không ai chặn đâu, yên tâm đi! Tôi đang lên cao tốc rồi, khoảng hơn nửa tiếng nữa là tới. Ha ha ha, lúc mới rời công trường hình như còn nghe thấy ai đó hát nữa, nghe hay phết đấy. Ai mà dắt cô nào đến công trường thế?”

Tiền Lâm nghe vậy mới yên lòng, càng tin rằng những chuyện ba người họ gặp ban sáng chỉ là trùng hợp thôi.

Lúc này tiếng hát bên ngoài cũng biến mất, anh ta lại lấy hết can đảm, gọi thêm mấy người cùng đi kiểm tra về hướng bắc, kết quả vẫn như trước, vòng vo thế nào rồi cũng quay lại chỗ cũ.

Điều kỳ lạ là, họ càng đi về phía khu rừng, thì giọng ca đó lại xuất hiện…

Tiền Lâm và mấy người khác đổi phương hướng, muốn thử xem họ có phải là thật sự bị nhốt lại ở trong đây rồi không.

Họ dần phát hiện, đi về hướng nam sẽ không có chuyện gì, thậm chí đi chừng nửa tiếng là đã thấy đường lớn.

Nhưng hễ đi về hướng bắc, dù là đi bộ hay lái xe, cuối cùng đều quay lại đúng nơi ban đầu.

Mọi người quần quật cả ngày, tuy mệt rã rời nhưng không gặp nguy hiểm gì, dần dần cũng bớt sợ.

Lão Triệu châm điếu thuốc, nhìn quanh mấy thân cây rồi nói: “Hồi xưa chẳng phải có người biết bày mấy cái kỳ môn độn giáp gì đó sao? Liệu có phải ở đây có ai dựng trận pháp gì không?”

Cả đám phá lên cười: “Thôi ông đừng chém gió nữa!”

“Nhìn ông là biết xem phim nhiều quá rồi đấy!”



Bị mọi người cười ầm lên, mặt lão Triệu hơi khó chịu, bực bội ném điếu thuốc xuống đất: “Thế mấy người giải thích đi, vì sao chúng ta đi mãi mà không ra được?!”

Mọi người đều im lặng, họ đi không ra được thật, mà mấy người này vốn dĩ đều là dân lao động chả biết gì về văn hoá, học thức, nên tình huống hiện tại thật sự có chút đáng sợ rồi.

Tiền Lâm bước tới dẫm mạnh lên đầu thuốc mà lão Triệu vứt xuống, còn lấy chân hất đất phủ lên: “Từ giờ đừng vứt tàn thuốc bừa bãi, đây là rừng, lỡ cháy lên thì bọn mình chẳng ai chạy thoát nổi đâu!”

Mọi người gật đầu liên tục thể hiện mình đã nhớ rồi, lão Trương mới bước ra hỏi anh ta: “Quản lý, giờ chúng ta phải làm sao?”

Tiền Lâm cau chặt mày, cả khuôn mặt tròn như bánh rán nhăn lại: “Về trước đã, tôi sẽ báo lại tình hình cho ông chủ, xem ông chủ quyết định thế nào.”

Trong khu rừng, dưới ánh trăng, Thanh Việt giẫm lên ánh trăng, từng bước thong thả đi về phía ngôi nhà trên cây, còn Linh Diệp thì bay vòng quanh cô mấy vòng liền.

“Công chúa, sao người lại bắt em hát suốt cả ngày vậy ạ?”

“Chị đã dựng một kết giới ở bên kia rồi, đợi đến khi bọn họ trả lại hết số cây đã chặt, thì mới được phép tiếp tục khai thác, nếu không, thì vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào đây nữa!” Thanh Việt nói nhẹ như không, chẳng hề để tâm rằng bản thân vừa làm một chuyện lớn đến mức nào.

Chiếc miệng nhỏ của Linh Diệp mở to hết cỡ: “Công chúa, cái này… lỡ như…”

Thanh Việt biết cô ấy đang lo gì, con người có thể dùng vũ khí nóng, chỉ cần một trận bom đạn thôi là hủy diệt cả khu rừng, nơi sinh tồn của tộc Tinh Linh.

Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với văn hóa loài người, cô cũng dần hiểu ra một chút.

Rừng không chỉ quan trọng với tộc Tinh Linh, mà với con người cũng vậy.

Họ sẽ không, và cũng không thể tự tay chặt đứt con đường sống của chính mình.

“Đừng lo vớ vẩn, trời có sập xuống thì còn có chị chống! Hôm nay chị bảo em đi trồng cây, em lại tự ý bỏ đi, chị phạt em hát cả ngày, em có oán trách gì không?”

Linh Diệp vội lắc đầu như trống bỏi: “Không không, là lỗi của em ạ.”

Cô ấy đã hát suốt một ngày, dù giọng hát của tộc Tinh Linh vốn trong trẻo trời ban, giờ cổ họng Linh Diệp cũng đã khàn khàn.

Thanh Việt vừa giải quyết xong một chuyện lớn, tâm trạng tốt hẳn lên, cũng chẳng truy cứu thêm chuyện tự ý bỏ công việc nữa.

Mà cô nở nụ cười rạng rỡ: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Lúc này Cố Phương Minh ở trong nhà đang cầm chai thuốc diệt côn trùng, ngắm chuẩn rồi phun thẳng vào hai con gián đang bò trên sàn, thấy chúng ngã lăn ra bất động, anh mới thở phào một hơi dài.

Nhà anh ngày nào cũng có người dọn dẹp sạch sẽ, sao lại có gián được chứ? Nghĩ đến việc chúng có thể từng bò qua giường mình, anh thấy rùng cả người, chẳng còn dám ngủ ở đó nữa.

Anh cẩn thận rửa tay thật sạch, càng nghĩ càng thấy ghê, bèn thay quần áo, quyết định về nhà bố mẹ ngủ tạm một đêm.

Ngày mai sẽ gọi công ty vệ sinh đến, dọn kỹ từng ngóc ngách mới thôi.

Hai tiểu tinh linh đang núp sau tủ quần áo, nghe thấy tiếng đóng cửa một cái rầm thì mới dám bịt mũi thò đầu ra.

“Thối quá, mau mau, chúng ta cũng ra ngoài hít thở tí đi.”

Hai tiểu tinh linh tranh nhau chui ra khỏi cửa sổ trước.

“Phù, vẫn là không khí bên ngoài dễ thở hơn.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi, nhưng thứ mà ngài Cố phun ra là gì vậy? Lúc đó hai tên xấu xa đó đều chết hết.”

“Tớ cũng không rõ, thật hữu dụng, nếu như chúng ta có cái món đồ đó, nói không chừng sau này không cần sợ họ nữa?”

“Cậu giỏi nghĩ thật, đồ của loài người không thể tuỳ tiện lấy, cậu muốn đến nơi bị phong ấn không?”

“Không muốn…”



Dù thế nào đi nữa, có thể sống sót sau kiếp nạn vẫn là một chuyện đáng mừng.

Thấy Cố Phương Minh trở về, đôi mắt của Lâm Mỹ Hòa tròn xoe vì kinh ngạc suýt nữa thì rơi ra khỏi hốc mắt.

“Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à? Cậu cả nhà họ Cố của chúng ta lại nhớ ra đường về nhà sao?”

Cố Phương Minh về nhà mình thì còn khách sáo gì, anh tiện tay ném áo khoác lên ghế sofa, rồi ngả người nằm phịch xuống, đúng kiểu ngồi không ra dáng ngồi.

“Mặt trời không mọc từ phía tây đâu, chẳng qua là con nhớ mẹ hiền của con quá thôi.”

Lâm Mỹ Hòa liếc anh một cái đầy chán ghét: “Nói tiếng người đi.”

Cố Phương Minh sờ mũi: “Bên chỗ con bỗng dưng có mấy con gián, đã cho người đến xử lý rồi, hôm nay con về nhà ngủ.”

Lâm Mỹ Hòa hừ một tiếng: “Mẹ biết ngay mà, nếu không có chuyện gì lạ thì sao con chịu về nhà được? Sao có thể chứ? Con về một mình à? A Thanh đâu?”

Cố Phương Minh còn chưa theo kịp mạch suy nghĩ của mẹ: “A Thanh là ai?”

Lâm Mỹ Hòa không hài lòng trừng mắt nhìn anh: “Thanh Việt đó! Con về một mình, sao con bé đó không đi cùng?”

Khả năng mẹ anh lo chuyện tơ hồng lộn xộn đúng là không phải dạng vừa, người phụ nữ đó đúng là có chút tình ý với anh thật, nhưng anh có phải kiểu đàn ông cứ thấy phụ nữ là không đi nổi nữa đâu chứ?

“Cô ấy về nhà mình rồi, mẹ à, mẹ cũng vừa phải thôi, suốt ngày lo mấy chuyện đâu đâu không.”

10 lượt thích

Bình Luận