ÁNH TRĂNG ĐẾN MUỘN

Chương 2:

Avatar Ốc Sên
2,970 Chữ


Thoắt cái, cả gương mặt Song Nịnh lập tức đỏ bừng.

Cô vừa thẹn vừa giận, dứt khoát đưa tay đẩy người trước mặt ra.

Lục Thanh Tri chẳng hề né tránh, mặc cho Song Nịnh đẩy tới đẩy lui, hệt như thỏ con gãi ngứa, anh cũng chiều ý cô mà lùi về phía sau một chút.

Dẫu sao thì bộ dạng có chút cáu kỉnh này của cô trông sinh động đáng yêu hơn nhiều.

Thật không biết xấu hổ, lồng ngực Nguyễn Song Nịnh phập phồng, hơi thở dồn dập, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng sơn hào hải vị tự ví bản thân, hơn nữa còn đem chuyện sống chung trong một cuộc hôn nhân hợp đồng nói thành kiểu quần hệ mập mờ.

Tửu lượng cô kém, chẳng qua chỉ uống say một lần, thật sự là hồ đồ rồi nên mới khóc lóc đòi anh ôm, chỉ duy nhất một lần đó thôi, vậy mà anh nhớ kỹ không sai một li.

“Anh đừng có nói bậy bạ.” Nguyễn Song Nịnh không yên tâm, tiếp tục nhích nhẹ ra sau, giữ khoảng cách xa hơn với thành phần nguy hiểm này, cô vẫn giống như trước kia, không chịu nổi trêu chọc, nghe không lọt tai những lời đùa cợt kiểu đó, hai vệt ửng hồng men theo vành tai trắng mềm dần dần lan rộng.

Sợ người khác nghe thấy,Song Nịnh không dám lớn tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, giống như cơn gió ấm tràn về trong buổi hoàng hôn ngày xuân, nương theo cổ áo mở hờ của Lục Thanh Tri quét qua phần đã cổ nhạy cảm, khiến anh mơ hồ cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.

Lục Thanh Tri thu hồi tầm mắt, vô tình liếc thấy chiếc điện thoại trên bàn, chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt lần nữa khóa chặt Song Nịnh: “Tại sao không nghe điện thoại?”

Mấy ngày nay anh gọi cho cô không ít cuộc, nhưng chẳng lần nào cô bắt máy.

Nguyễn Song Nịnh hơi căng thẳng, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn: “Không lưu tên, tôi không nghe số lạ, sợ bị lừa đảo.”

Vẫn là dáng vẻ bé ngoan ấy.

Nếu không phải hiểu rõ cô, thật sự sẽ bị lừa mất, Lục Thanh Tri khẽ cười nhạt, lười vạch trần cô, trực tiếp lấy điện thoại ra ấn vài cái, gọi vào một dãy số.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn nhanh chóng vang lên, Nguyễn Song Ninh bấy giờ mới phản ứng kịp, không kịp suy nghĩ liền lao tới muốn chộp lấy điện thoại, nhưng bị Lục Thanh Tri dễ dàng tóm chặt cổ tay.

“Đồ xạo ke”

Lục Thanh Tri nhìn chằm chằm vào tên danh bạ trên màn hình, gương mặt hiếm khi hiện lên chút kinh ngạc.

Tên hiển thị theo nhịp rung của tiếng chuông vô cùng rõ ràng, muốn giả mù cũng không được, ba chữ “Anh chồng cũ” không ngừng rung lắc trên màn hình.

Anh, chồng, cũ.

Lục Thanh Tri nghiến răng, đọc ra từng chữ một, suýt chút nữa bị cô làm cho tức đến bật cười.

Xem kìa, thật lịch sự làm sao.

Đây chính là khoảnh khắc xấu hổ kinh khủng nhất!

Ngón tay Lục Thanh Tri quanh năm luôn lạnh lẽo, đặt lên cổ tay cô, Song Nịnh chớp lấy thời cơ, vùng ra khỏi tay anh, vội vàng với lấy điện thoại nhét vào túi áo, mặt nhỏ cúi xuống, hận không thể nhìn mặt đất ra một cái hố.

Tốt nhất cái hố này có thể chôn luôn Lục Thanh Tri xuống.

Bằng không, chôn chính cô cũng được.

“Em tiện tay đặt thôi.” Song Nịnh thành thật trả lời, còn bồi thêm một câu, “Hơn nữa cũng không sai.”

Lục Thanh Tri đích thực là “anh” chồng cũ của cô mà.

Lục Thanh Tri không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm, cảm xúc nơi đáy mắt rất nhạt.

“Cái đó, em sẽ đổi thành cái khác… Đúng rồi, anh tìm em có việc gì không?” Bị khí thế của anh ép tới mức không thở nổi, đầu Nguyễn Song Ninh tựa hồ nặng nghìn cân, lúc này mới nhớ ra phải hỏi chính sự.

Trước kia lúc chia tay, quả thật hai người kết thúc không mấy êm đẹp, khi ấy sự nghiệp của Lục Thanh Tri đang trong giai đoạn xuống dốc, nhưng tại thời điểm đó Song Nịnh lại đề nghị ly hôn, đến cả cô bạn thân nhất cũng trách cô quá tuyệt tình.

Vì chuyện này, Chung Điềm Vụ không ít lần giáo huấn cô.

Lục Thanh Tri tựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài lười nhác vắt chéo, châm một điếu thuốc, làn khói trắng xám lượn lờ, anh nhướn mày, lạnh lùng nói: “Nguyễn Song Nịnh, theo hợp đồng tôi có thể thả em đi, sau này em không được hối hận.”

Một chiếc vali nhỏ đã đủ đựng hết tất cả đồ đạc của Song Nịnh, kể từ khi kết hôn, gần như tuần nào cô cũng thu dọn một lần, cô chưa từng nghĩ sẽ ở lại chỗ này lâu dài.

Song Nịnh xách vali nhỏ, biệt thự của Lục Thanh Tri rất lớn, bất kỳ món đồ nào cũng có giá trị không nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có chiếc vali cũ kỹ này thực sự thuộc về cô.

“Giữ gìn sức khỏe nhé, Lục Thanh Tri.”

Sau đó hai người gần như không còn bất kỳ liên lạc nào, song anh quá nổi tiếng, là một ca nhạc sĩ đỉnh lưu được săn đón, gia sản kếch xù, lại sở hữu gương mặt điên đảo chúng sinh, đi đến đâu cũng nhận được sự mến mộ cuồng nhiệt.
Đến cả y tá ở Hoa An ít nhất một nửa là người hâm mộ trung thành đến phát cuồng vì anh, nửa còn lại là người hâm mộ qua đường vì tài năng của anh, Nguyễn Song Nịnh muốn hoàn toàn né tránh cũng không thể, tin tức về anh vẫn tới tấp kéo đến bên tai cô.

Nhưng người tìm đến tận cửa như thế này, quả thực là lần đầu tiên.

Lục Thanh Tri nửa tựa bên cạnh bàn, chân hơi co lại, mang theo chút ý cười không rõ tư vị: "Chút chuyện của ông cụ."

Ông nội Lục?

Chưa đợi Song Nịnh hỏi rõ thêm, cửa văn phòng trực tiếp bị người ta đẩy ra, lực đạo không nhỏ, cánh cửa gỗ đập vào tường phát ra một tiếng "đùng" rất lớn.

Là tên đối tượng xem mắt không mấy bình thường kia, "tài năng trẻ" mới tròn ba mươi bảy tuổi Lưu Mạnh Chu.

Hôm nay Lưu Mạnh Chu đặc biệt đến đợi Song Nịnh tan làm, kết quả đợi ở phía dưới nửa ngày không thấy người, lại không có phương thức liên lạc của cô, đành phải hỏi thăm tìm tận lên đây.

Có thể thấy hôm nay Lưu Mạnh Chu ăn mặc vô cùng chăm chút, giày tây áo sơ mi chỉnh tề, còn đặc biệt thắt một chiếc cà vạt đỏ, nút thắt cà vạt buộc vụng về, quàng trên cổ trông như khăn quàng đỏ, chẳng những không giúp hắn trẻ ra được bao nhiêu, ngược lại kết hợp với lượng tóc ít ỏi đang ở mức báo động lại được bôi keo vuốt ngược ra sau đầy cố gắng, từng sợi bóng loáng rõ ràng, để lộ cái trán to rộng cùng khuôn mặt đẫy đà, càng tố cáo tuổi tác sắp đến ngưỡng tứ tuần của hắn.

Vừa nhìn thấy Song Nịnh, ánh mắt Lưu Mạnh Chu lập tức sáng lên, cả trái tim khối óc chỉ còn lại mỗi nàng tiểu tiên nữ của hắn, hắn nỗ lực hóp cái bụng mỡ nhỏ lại, giúp hàng cúc đang căng cứng trên chiếc áo may ô trắng bên trong có chút không gian tạm nghỉ.

Lưu Mạnh Chu vội vàng muốn khoe với Song Nịnh “bất ngờ” mà hắn đã chuẩn bị cho cô: "Tiểu Nịnh đây là bất ngờ anh chuẩn bị cho em đấy."

Một bông hồng đỏ.

Nói chính xác hơn, là một bông hồng đỏ đang héo rũ.

Không ngờ Lưu Mạnh Chu mới cất tiếng thôi đã làm đến mức nồng nhiệt như vậy, Song Nịnh lùi về sau mấy bước, không hề có ý định nhận lấy cái “bất ngờ” này, cô chỉ nói lời khách sáo: "Không cần cầu kỳ vậy đâu, anh Lưu."

Sau khi xem mắt với cô một lần, Lưu Mạnh Chu gần như thần hồn điên đảo, một lòng muốn cưới được mỹ nhân về dinh, hắn tự nghĩ bản thân đã tốn nhiều tâm sức, tin chắc kiểu bất ngờ nhỏ này không cô gái nào không thích.

Thấy Song Nịnh lùi lại, hắn tưởng cô đang thẹn thùng, Lưu Mạnh Chu từng bước ép sát, nói năng càng lúc càng thân mật, tìm một lý do hoàn hảo cho sự keo kiệt của mình: "Tiểu Nịnh à! Đây là anh dày công chọn cho em đó, đừng nhìn nó chỉ có một bông, bông hoa này đại diện cho nhịp đập trái tim nóng bỏng của anh!"

Giọng nói của hắn tràn đầy cảm xúc, giống như bản thân đang đóng vai chính cho bộ phim tình cảm lãng mạn nào đó.

Không muốn nhìn bông hoa "nhịp đập nóng bỏng" kia thêm chút nào, nhưng Lưu Mạnh Chu lại đứng quá gần, Song Nịnh bắt đầu cảm thấy khó chịu, toàn thân nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi lạnh, hơi thở trở nên dồn dập.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra chắn ngang không trung, ngón tay trắng lạnh thuôn dài, các khớp xương thanh mảnh rõ ràng, ngăn giữa hai người,chặn đứng động tác tiếp tục áp sát của Lưu Mạnh Chu, bấy giờ hắn mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Lại còn là một người đàn ông.

Lưu Mạnh Chu lập tức cảnh giác, đôi mắt nhỏ híp lại: "Đây là?"

Kỹ năng ngụy trang để trốn mấy tên săn ảnh của Lục Thanh Tri vốn rất lợi hại, khẩu trang che khuất phần lớn gương mặt, vành mũ ép thấp, đến cả đôi mắt cũng nhìn không rõ.

Nguyễn Song Ninh biết việc Lục Thanh Tri xuất hiện ở bệnh viện tâm thần chắc chắn là tin tức bùng nổ, sợ anh bị lộ, cô lập tức chắn trước mặt Lục Thanh Tri, trong lúc suy nghĩ hỗn loạn tùy tiện đưa ra một lời giải thích: "Đây là anh trai em."

Cái gì mà, anh chồng cũ... vậy cũng coi như là anh trai đi.

Nghe đến đây, Lưu Mạnh Chu thở phào nhẹ nhõm, tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt nhiệt tình, điệu bộ tự nhiên như người quen, sấn tới muốn bắt tay: "Hóa ra là anh cả, chào anh chào anh, người như em ấy à, nhìn vậy thôi nhưng rất đáng tin cậy, giao em gái cho em thì anh cứ yên tâm trăm phần trăm."

Lục Thanh Tri đút tay vào túi quần, hoàn toàn không có ý định bắt tay với tên họ Lưu này, chỉ hờ hững hỏi: "Anh là ai?”

Thông qua lời nhắn của người mai mối, Lưu Mạnh Chu biết mẹ của Song Nịnh khá hài lòng về mình.

Dù nàng tiểu tiên nữ chưa từng phát cho hắn chút tín hiệu khả quan nào, ngay cả xin phương thức liên lạc cô cũng tìm đủ đường thoái thác, số điện thoại lấy từ chỗ người mai mối chưa dùng được mấy ngày đã không thể liên lạc, thế nhưng trong lòng Lưu Mạnh Chu từ lâu tự mặc định mình là bạn trai của Nguyễn Song Nịnh.

Lúc này hắn càng nóng lòng khẳng định thân phận trước mặt anh cả, Lưu Mạnh Chu hớn hở: “Tôi là vị hôn phu của tiểu Nịnh.”

Vị hôn phu?! Tên điên này ăn trúng cái gì vậy!?

Đừng nói Lục Thanh Tri, ngay cả bản thân Nguyễn Song Nịnh cũng là lần đầu nghe thấy tin tức bùng nổ này, cô như sét đánh ngang tai, kinh ngạc nhìn gã đàn ông bóng nhẫy mồm chó không mọc nổi ngà voi* kia.

Ba chữ “Vị hôn phu” vừa thốt ra, bầu không khí lập tức bị đóng băng.

“Anh là gì của cô ấy,” Bỗng chốc chút ý cười nhàn nhạt của Lục Thanh Trì tan biến sạch sành sanh, trong đáy mắt chỉ sót lại một màu đen kịt, như đang đè nén một đám mây u ám, giọng anh cực kỳ lạnh lẽo, yết hầu nhô ra nơi cổ áo chậm rãi chuyển động, “Nói lại lần nữa.”

Ngữ điệu của Lục Thanh Tri không nặng không nhẹ, nhưng rơi vào không trung vẫn nặng nề tựa ngàn cân.

Hai ngày nay mạch điện của tầng này có chút vấn đề, báo sửa rồi nhưng có lẽ thợ vẫn chưa sửa xong, ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chợt lung lay, phát ra những tiếng điện rè rè nhỏ nhặt.

Suốt nửa phút đồng hồ, ngoại trừ tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi qua, trong phòng im phăng phắc như tờ.
Nhìn thái độ này của anh cả, dường như chẳng mấy hài lòng về mình, xưa nay Lưu Mạnh Chu vẫn luôn rất tự tin vào bản thân, nhưng vì tính chất công việc tiếp xúc nhiều lãnh đạo cộng thêm ngồi một chỗ lâu ngày, đương nhiên tâm tư có chút nhạy bén, hắn cũng luyện được chút khả năng quan sát sắc mặt.

Cho dù anh cả không nói rõ ràng, nhưng dựa vào cái giọng điệu lạnh lẽo kia, hơn nữa hai chữ “thử xem” kia hình như không đơn giản….

Nói lại lần nữa thử xem…

Không biết có phải hắn đa nghi hay không, cứ thấy lời này mang theo chút ý tứ đe dọa.

Dù không nhìn rõ mặt, nhưng khí chất cao quý kia không cách nào che giấu nổi.

Lục Thanh Tri chỉ đứng tại chỗ,chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng có độ rủ cực tốt, ôm theo những thớ cơ bắp săn chắc hai bên sườn trượt xuống, tùy ý sơ vin một phần vào cạp quần tây, eo thon chân dài, đúng chuẩn hình mẫu vạn người mê.

Lưu Mạnh Chu cố chấp đảo mắt đo lường Lục Thanh Tri từ đầu đến chân một lượt, không cam tâm tự làm mất uy phong trước mặt Song Nịnh, cố ý ưỡn ngực: “Tôi là vị hôn phu của tiểu Nịnh, đã hẹn xong thời gian với mẹ tiểu Nịnh rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đích thân đến nhà cô ấy bàn bạc chuyện kết hôn.”

Lục Thanh Tri rũ mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Song Nịnh.

Cô vội xua tay, ra hiệu bản thân hoàn toàn không hay biết gì về chuyện gặp phụ huynh này.

Có lẽ bà Nguyễn đã nôn nóng muốn gả cô đi đến mức không cần tiêu chí gì nữa, chỉ cần là đàn ông là được.

Để thể hiện tâm ý của mình, Lưu Mạnh Chu lại vội vàng móc từ trong túi ra hai tấm vé xem phim: “Tiểu Nịnh, anh đặt vé xem phim rồi, hôm nay nhất định có thể cho em một buổi hẹn hò suốt đời này khó quên!”

Lưu Mạnh Chu chắc chắn là có bệnh, lần xem mắt trước, gặp mặt ăn một bữa cơm, hắn vừa ngồi xuống đã bắt đầu giới thiệu: “Tôi tên Lưu Mạnh Chu, bởi vì bố tôi họ Lưu, mẹ tôi họ Mạnh, bà nội tôi họ Chu.”

Vẻ ngoài thanh thuần mềm mại của Nguyễn Song Nịnh thật sự rất đúng gu hắn, không ít người trong nhà hàng vô tình hay hữu ý đưa mắt nhìn cô, việc này khiến hư vinh trong lòng Lưu Mạnh Chu được thỏa mãn cực độ.

Lúc dùng bữa, Nguyễn Song Ninh như ngồi trên đống lửa, Lưu Mạnh Chu trái lại vô cùng hoạt bát, thậm chí thốt ra mấy lời vô cùng nhảm nhí: “Tiểu Nịnh à, sau này con của chúng mình gọi là Lưu Nguyễn Mạnh nhé, đây là truyền thống của nhà họ Lưu chúng ta.”

Không hất cả bát súp hải sản vào mặt tên họ Lưu này đã là sự nhẫn nhịn cao nhất của Song Nịnh.

Từ đó về sau, bất kỳ hành động lấy lòng nào của hắn cô đều làm ngơ, cũng nói rõ với người mai mối hai bên không hợp nhau.

Nhưng Lưu Mạnh Chu giống như miếng cao da chó bám riết không buông, còn đặc biệt chấp nhất, chẳng hạn hôm nay hắn đã mua vé xem phim, nếu Song Nịnh không đi, hắn chắc chắn dây dưa mãi không thôi.

Có là quỷ cũng sợ kẻ điên đeo bám, huống hồ trước giờ tính tình Song Nịnh ôn hòa mềm mỏng, đặc biệt không giỏi từ chối người khác.

Nhưng nghĩ tới chuyện phải đi xem phim với Lưu Mạnh Chu, da đầu cô đã bắt đầu tê dại.

Trong phòng càng thêm tĩnh lặng.

Sự căng thẳng không tên bị kéo căng một cách vô hình.

Lúc này, đột nhiên Lục Thanh Tri lên tiếng phá vỡ sự im lặng…..

“Vé xem phim của anh tôi mua, đúng lúc tôi thích xem bộ này.”

Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền vốn chẳng cần phí lời, Lục Thanh Tri trực tiếp rút ra một xấp tiền mặt, ném lên bàn.

7 lượt thích

Bình Luận