ÁNH TRĂNG ĐẾN MUỘN

Chương 4:

Avatar Ốc Sên
3,119 Chữ


Trên đời, có chuyện gì kích thích hơn việc cùng chồng cũ đi xem phim tình nhân không?

 

Nếu không, vậy Song Nịnh hẳn phải cảm ơn trời đất, vì cô đang trải qua cái cảm giác kích thích nhất đó đây. Trong không gian ánh đèn mờ nhập nhoạng, cô và chồng cũ chen chúc nhau trên một chỗ ngồi chật hẹp, để “thưởng thức” thể loại phim yêu đương không đứng đắn. Đúng là kích thích không thể diễn tả bằng lời!

 

Rạp chiếu phim trang bị loa kiểu mái vòm, âm thanh phát ra đủ ba trăm sáu mươi độ sống động, dường như từng tiếng thở dốc đều bị kéo dài rồi phóng đại vô hạn, Song Nịnh cảm giác bản thân sắp bị hấp chín tới nơi, mỗi lỗ chân lông nhỏ xíu đều đang hừng hực tỏa nhiệt, cô lặng lẽ túm chặt gấu váy, chiếc váy cotton nhanh chóng hằn lên những nếp gấp, cô chẳng khác nào con kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

 

Đặc biệt cặp tình nhân trẻ bên cạnh đã sắp đem những thứ trên màn hình ra ngoài đời rồi, một lát sau, chàng trai không nhịn được lên tiếng: "Đi thôi, sang phía đối diện."

 

Phía đối diện là một khách sạn bình dân.

 

Cô gái da mặt mỏng: "Không hay lắm đâu."

 

Chàng trai hừ cười, nhéo nhéo mặt cô ấy: "Có gì không hay, chúng ta đường đường chính chính, giấy chứng nhận anh còn mang theo đây này."

 

"Ghét quá."

 

Hóa ra là đôi vợ chồng trẻ đang mặn nồng, chẳng trách bạo dạn tới vậy không chút kiêng dè.

Song Nịnh nghĩ ngợi lung tung nhằm lơ đi những hình ảnh bỏng mắt trên màn hình. Cuối cùng đôi vợ chồng nhỏ bên cạnh cũng đạt được thống nhất, ngọt ngào dắt díu nhau, rất nhanh đã không còn tiếng động gì nữa, chắc là rời đi rồi.

 

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, hình như suất chiếu này, khu vực xem phim dành cho tình nhân chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

 

Tình tiết phim tiếp tục diễn tiến, Song Nịnh không nhịn được lén lút liếc nhìn Lục Thanh Tri bên cạnh, cái tên già không đứng đắn này đang chống cằm, chăm chú xem vô cùng hào hứng, thậm chí trên mặt còn treo nụ cười vui vẻ.

 

Cô thu hồi tầm mắt, lấy tóc che đi nửa khuôn mặt, sợ bị đối phương phát hiện mình đang nhìn trộm người ta, nhưng trong lòng cô lại thầm thở dài, lén lút bĩu môi, quả nhiên đàn ông bản tính khó dời, ngay cả Lục Thanh Tri cũng chẳng ngoại lệ.

 

Cuối cùng cũng vượt qua được nửa đầu bộ phim với máy cảnh phim làm người ta đỏ mặt tía tai, sự chú ý của Song Nịnh quay về những diễn biến trên màn hình.

 

Công tâm mà nói, kỹ thuật quay của bộ phim "Hàm Xuân Đãi Phóng" này rất đáng khen ngợi, bối cảnh tinh tế, nhan sắc nam nữ chính đều cực phẩm, vóc dáng miễn bàn, diễn xuất cũng tốt, những tình tiết kia chỉ là điểm xuyết khiến câu chuyện thêm đầy đặn mà thôi.

 

Câu chuyện xảy ra vào thời dân quốc, sử dụng thủ pháp quay ngược thời gian, bộ phim bắt đầu từ cảnh cặp đôi nam nữ chính trùng phùng sau nhiều năm xa cách, tiếp đó ống kính mới chuyển về lúc ban đầu họ gặp gỡ.

 

Nam chính là cậu ấm ngậm thìa vàng, nữ chính là cô nữ sinh trường dòng ngây thơ thuần khiết, trong một buổi khiêu vũ hai người tình cờ gặp nhau rồi nhất kiến chung tình, sau đó giống như thiêu thân lao vào lửa, yêu nhau nồng nhiệt.

 

Định kiến môn đăng hộ đối hẹp hòi chẳng thể dập tắt ngọn lửa tình rực cháy giữa họ, trước sự ngăn cản hết lần này đến lần khác của cha mẹ nam chính, hai người quyết định vứt bỏ tất cả để bỏ trốn đến chân trời góc bể.

 

Đêm trước khi bỏ trốn, họ lập lời thề, nguyện mãi mãi trung thành với đối phương, trong bầu không khí tình ý nồng đượm, đôi tình nhân trẻ quyết định giao phó bản thân cho người kia.

 

Diễn biến trong đêm đó được quay cực kỳ mỹ lệ.

 

Nến hồng rực sáng, trên bức tường khô khan từng ánh lửa mơ màng đang nhảy nhót, khắp phòng tràn ngập hơi thở ái ân, bức màn lụa trắng rủ sát đất tựa như sóng biển cuộn trào theo gió, váy áo rơi đầy sàn, làn da trắng ngần thấp thoáng sau lớp màn che.

 

Gió thổi qua, lớp lụa mỏng khẽ bay, người đàn ông nâng lấy chiếc cằm nhỏ nhắn trắng bệch của thiếu nữ trước mắt, triền miên dán sát vào.

 

Cảm giác không gian thực sự tuyệt vời.

 

Song Nịnh nhập tâm vào bộ phim, đôi mắt trong trẻo không chớp lấy một cái, mắt thấy cặp đôi trên màn hình chuẩn bị triển khai một đợt “giao lưu” sâu sắc mới, đột nhiên trước mắt cô tối sầm.

 

Một bàn tay che lấy mắt cô.

 

Tay Lục Thanh Tri rất đẹp, thon dài từng khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, chạm nhẹ vào mí mắt cô.

 

Kỳ lạ, trước kia khi còn ở với nhau, Song Nịnh thường mô tả Lục Thanh Tri đến máu cũng lạnh lẽo, quanh năm thân nhiệt đều thấp, bây giờ hơi ấm toả ra từ người anh sao lại nóng như vậy.

 

"Mấy thứ trẻ em không nên xem thì xem ít thôi," Bên tai Song Nịnh vang lên tiếng cười trêu chọc, mang theo chút giọng mũi trầm thấp, cảm giác quyến rũ lạ thường, "Chỉ là mượn góc quay thôi, xem chăm chú thế, không ngờ em là người không thành thật như vậy đấy."

 

Lục Thanh Tri, quán quân của giải vô sỉ mặt dày toàn quốc.

 

Chẳng biết vừa nãy ai mới là người thưởng thức say sưa đến mức hận không thể đâm đầu vào trong màn hình.

 

"Em không có." Da Song Nịnh vốn rất trắng, chút ngại ngùng không thể che giấu vì hai bên má ửng hồng nổi bật đã tố giác cô , dáng vẻ mềm mại đáng yêu, hàng lông mi cong vút chớp lên chớp xuống tựa như cánh bướm, như vô tình gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.

 

Thêm một cảnh phim bỏng mắt nữa trôi qua, Lục Thanh Tri thu tay về, uể oải tựa lưng: "Đi thôi."

 

Quả nhiên Lưu Mạnh Chu không phải hạng tốt lành gì, chọn loại phim kiểu này, nhìn thì đạo mạo thế thôi, thực chất bụng đầy ý xấu. Lục Thanh Tri không muốn cô bị dạy hư.

 

Song Nịnh có hơi chột dạ, cảnh giác hỏi: "Đi đâu?"

 

"Sao thế, em cũng muốn rủ tôi sang phía đối diện à, Song Nịnh, tôi là người đứng đắn trong sạch đấy nhé."

 

Càng nói càng đi xa.

 

"Lục Thanh Tri!"

 

Biết gọi tên tôi rồi sao?

 

Lục Thanh Tri bật cười, ở cùng cô, anh luôn có cảm giác thư thái tự nhiên và sự vui vẻ khó diễn tả bằng lời, bấy lâu không gặp, cô vẫn chẳng hề thay đổi.

 

Chẳng biết có phải nguồn điện bị bầu không khí ám muội lả lơi quá mức này ảnh hướng đến không, mà đúng lúc này trong rạp vang lên một tiếng "tạch", hệ thống điện chớp nháy vài cái rồi vụt tắt, màn hình lớn phía trước cũng tắt ngấm tối đen.

 

Mất đi nguồn sáng duy nhất, xung quanh trở nên tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay.

 

"Lục Thanh Tri."

 

Nguyễn Song Nịnh gọi thêm tiếng nữa, vừa nhẹ vừa nhanh, lần này không còn vẻ bực bội khi nãy, trong sự dò xét mang theo chút lo lắng.

 

Biết cô đang lo lắng điều gì, Lục Thanh Tri vô thức điều chỉnh hơi thở, khẽ rít từng chữ:"Không sao."

 

Một bí mật ít người biết, Lục Thanh Tri sợ bóng tối.

 

Có lẽ là bóng ma tâm lý để lại từ thuở nhỏ, đến tận bây giờ vẫn chưa thực sự chữa khỏi, bóng tối đối với Lục Thanh Tri giống như mãnh thú, lại giống như trận lũ nhấn chìm anh, siết lấy cổ họng, cảm giác như có vô số dòng nước tràn vào lồng ngực, khiến anh cảm thấy hô hấp khó khăn.

 

Lục Thanh Tri miệng nói "không sao", nhưng lồng ngực càng lúc càng thấy bí bách, hơi thở dần trở nên dồn dập, anh gồng mình chịu đựng, ngón tay bấu chặt lấy tấm khay đựng đồ ăn nhẹ trước mặt, lực lớn đến mức các khớp xương trắng bệch.

 

Lúc này, trong bóng tối một bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm tới gần, men theo cánh tay anh khẽ lướt qua, cuối cùng ngón tay dừng tại nơi cổ tay áo sơ mi, Song Nịnh túm lấy ống tay áo người đàn ông bên cạnh, khẽ lay nhẹ, giọng nói phát ra mềm mại như gió xuân, hệt như đang dỗ dành trẻ con: "Đừng sợ."

 

Trái tim bỗng bình yên đến lạ, hơi thở dồn dập của người bên cạnh cũng dần trở nên ổn định.

 

Lục Thanh Tri khẽ ngẩn người, nơi đáy họng bật ra một tiếng cười khẽ: "Dỗ tôi đấy à."

 

Cái người này!

 

Song Nịnh dứt khoát thu tay về, vì chẳng nhìn thấy gì, động tác của cô hơi vội, vô tình đụng trúng hũ bắp rang.

 

Bắp rang vẫn còn hơn nửa hũ, rào rào rơi xuống văng khắp nơi, Song Nịnh cuống quýt muốn cứu vãn hũ bắp, kết quả càng vội càng loạn, khuỷu tay đập trúng ly coca lạnh, chiếc ly lộn nhào xuống, trước tiên vấy bẩn lên chân Lục Thanh Tri, sau đó theo đà lăn lóc dưới sàn.

 

"A xin lỗi xin lỗi!" Song Nịnh không tìm thấy khăn giấy, đành phải dùng tay lau giúp anh trước.

 

Cô không lo được nhiều đến thế, ít nhất cần có thái độ biết sai phải sửa, lần này vươn cả hai tay tới, chạm vào chỗ bị coca thấm ướt trên chân anh, xoa qua xoa lại mấy cái.

 

"Này." Lục Thanh Tri nheo mắt, trực tiếp nắm lấy mu bàn tay của đối phương, lòng bàn tay anh bao phủ lên mu bàn tay cô, giống như đang nắm tay nhau.

 

Trong bóng tối, tiếng tim đập dường như bị phóng đại rất nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi, thời gian cứ ngỡ như ngừng trôi.

 

Chợt, anh thấp giọng cười khẽ: "Đừng sờ loạn, cơ mà nếu em thừa nhận muốn thừa cơ ăn đậu hũ của tôi, tôi có thể giúp e toại nguyện, chịu thiệt để em sờ nhiều hơn một chút cũng được."

 

Trên mặt Song Nịnh không chút cảm xúc, trực tiếp rút tay về.

 

Đừng bao giờ đồng cảm với đàn ông, bản thân sẽ trở nên bất hạnh.

 

Lục đục vài phút vẫn chưa thấy có điện, chẳng bao lâu sau, cô nhân viên lễ tân cầm đèn pin đi tới xin lỗi, nói đường dây của phòng chiếu gặp sự cố, e rằng hôm nay không sửa xong được, để bồi thường, cô ấy tặng họ một cặp móc khóa tình nhân.

 

Móc khóa tình nhân được làm rất tinh xảo, là một cặp thú bông nhỏ lông xù, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, vô cùng đáng yêu.

 

Một con là thỏ tai dài đeo ba lô cà rốt, con kia là gấu nâu nhỏ đeo túi chéo hình vịt, bọn nó còn được đánh má hồng, chiếc mũ nhỏ màu vàng nhạt để lộ đôi tai, vừa nhìn đã muốn tan chảy.

 

Trái tim thiếu nữ của Song Nịnh lập tức bị hạ gục, mỗi tay cầm một con, ngắm nghía mãi không thôi, yêu thích chẳng rời tay.

 

Mấy cái móc khóa rách nát, có gì mà thích thú đến thế chứ.

 

Lục Thanh Tri hờ hững liếc qua một cái.

 

Không có ánh sáng, đống coca cùng bắp rang bơ họ làm đổ chẳng cách nào dọn dẹp, Song Nịnh áy náy giải thích rõ tình hình.

 

Phim chưa chiếu hết nên nhân viên lễ tân vốn thấy rất có lỗi, gặp được khách hàng dễ tính không chấp nhặt, bọn họ đâu có lý lẽ nào bắt khách dọn vệ sinh, nhân viên vội bảo: "Không sao không sao, đợi sửa xong đường dây sẽ có nhân viên chuyên trách đến quét dọn."

 

Thấy cặp "tình nhân" này thực sự xứng đôi vừa lứa cực kỳ thuận mắt, cô nhân viên lại đề nghị: "Hay là bù cho hai vị một suất chiếu khác nhé, khi nào hai người muốn tới cứ việc tới bất cứ lúc nào, toàn bộ miễn phí."

 

Nguyễn Song Nịnh nghe mà tim đập chân run, không suy nghĩ lập tức lắc đầu: "Cảm ơn cô, chúng tôi ở xa, đi lại không thuận tiện."

 

Tóm lại đời này, cô không bao giờ muốn cùng Lục Thanh Tri xem loại phim đó nữa.

 

"Vậy được rồi." Cô nhân viên tiếc nuối thở dài, chung quy cũng không thể ép uổng người khác.

 

Chưa ra khỏi rạp chiếu phim Song Nịnh đã ngửi thấy trong không khí hơi ẩm ngày một nồng, đứng dưới hiên hành lang, phút chốc bên tai đã vang lên tiếng mưa rơi tí tách.

 

Mưa rồi.

 

Mưa mùa hạ luôn đến bất thình lình, những hạt mưa dày đặc quấn lấy ánh đèn đường vàng cam, tỏa sáng lung linh, vương vãi khắp mặt đất.

May mà Song Nịnh có thói quen mang theo ô, cô lấy từ trong túi ra một chiếc ô hoạ tiết hoa nhí, vì để tiện mang theo bên người, đây là loại ô gấp đơn, nhỏ hơn hẳn so với ô bình thường.

 

Hai người trưởng thành che chung dưới chiếc ô nhỏ này, thực sự có chút khó khăn.

 

"Em tiễn anh ra xe trước, sau đó em đi tàu điện ngầm."

 

Ánh đèn đường màu cam rọi xuống bên cạnh, Dáng người Lục Thanh Tri cao gầy thẳng tắp, Song Nịnh thấp hơn anh một cái đầu, lúc ngước lên nhìn anh, cơ thể của cô bị bóng người của anh bao phủ hoàn toàn, chiếc cổ thon dài trắng ngần, đôi mắt trong veo tựa làn nước xuân dập dềnh, cô giống như một đóa bách hợp xinh đẹp, thanh thuần mang theo vẻ ngọt ngào mềm mại.

 

Lục Thanh Tri hai tay đút túi, đứng đó dáng vẻ lười biếng, mỉm cười nhàn nhạt nhắc nhở: "Chẳng phải nói muốn mời anh trai ăn cơm sao."

 

Lời nói ra để đối phó với Lưu Mạnh Chu vậy mà anh vẫn ghi tạc trong lòng, chẳng lẽ đại minh tinh còn thiếu một bữa cơm cô mời hay sao?

 

Nguyễn Song Nịnh không muốn dây dưa quá nhiều với Lục Thanh Tri, ngày hôm nay trôi qua đủ đặc sắc rồi, vì thế cô nghiêm túc từ chối: "Không mời, anh mau về nhà đi."

 

"Vậy tôi mời em," Dường như Lục Thanh Tri nghe không hiểu lời từ chối dứt khoát của người kia, anh trực tiếp vươn tay lấy đi chiếc ô nhỏ, che trên đỉnh đầu hai người, "Tôi biết một nơi mùi vị rất tốt, em chắc chắn sẽ thích."

 

"Lục Thanh Tri, em thấy tốt nhất chúng ta không nên..."

 

Cô lấy hết can đảm, hạ quyết tâm nói một lần cho rõ ràng.

 

Họ đã chấm dứt hợp đồng hôn nhân, tốt nhất không nên quá gần gũi.

 

Lời chưa dứt đã bị cắt ngang, ánh mắt Lục Thanh Tri mang theo vẻ trêu chọc cùng ý vị sâu xa, đuôi mắt dài hếch lên, cong thành một độ cong vi diệu: "Nguyễn Song Nịnh, tôi có chuyện tìm em, e đừng cho rằng giữa chúng ta còn chút tình cũ khó quên nào đấy chứ?"

 

Song Nịnh nghẹn lời.

 

Đối phương lại khẽ cười một tiếng không đậm không nhạt, tiếp tục nói: "Đừng nghĩ nhiều, đừng quên ngay từ đầu hai ta chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi."

 

Hình như cũng đúng…

 

Nguyễn Song Nịnh vẫn nhớ rõ như in, năm đó cô gọi cuộc điện thoại kia cho Lục Thanh Tri, cầu xin anh kết hôn cùng mình.

 

Kèm theo tiếng rè điện tử, giọng điệu của anh rất bình thản lãnh đạm: "Nguyễn Song Nịnh, em nghĩ kỹ đi, kết hôn có thể, nhưng tuyệt đối không thể phát sinh tình cảm."

 

Đúng vậy, Lục Thanh Tri sẽ không yêu bất kỳ ai.

 

Thấy anh nói thản nhiên như vậy, trái lại làm cô thấy mình có chút hẹp hòi, Song Nịnh mím môi: "Đi thôi, có chuyện gì vừa ăn vừa nói."

 

Những hạt mưa tí tách gõ vào mặt ô, sau đó trượt xuống, tựa như những viên pha lê trong suốt, từ mép ô nối thành vô số dòng nước nhỏ. Bãi đỗ xe cách một quãng, hai người bước đi trong mưa, không nói với nhau câu nào, chỉ chăm chú giẫm lên những bọt nước dưới chân.

 

Song Nịnh rất yên lặng, ngay cả đi bộ cũng giữ đúng chừng mực, đôi mắt cẩn trọng nhìn mặt đường, hai tay đan chéo túm lấy dây túi đeo vai, cánh tay đung đưa biên độ nhỏ, vô cùng cẩn thận để không chạm vào người bên cạnh.

 

Lục Thanh Tri nghiêng ô về phía cô, mặc kệ bả vai mình bị ướt đẫm một mảng lớn.

 

Vì lý do trời mưa, thời gian đi đến chiếc Mercedes đen khiêm tốn của Lục Thanh Tri lâu hơn dự kiến một chút, Song Nịnh tỉ mỉ thu ô, vẩy sạch nước mưa bám phía trên, dùng bao đựng ô bọc lại kỹ càng mới ngồi vào vị trí ghế phụ.

 

Nhưng xe mãi chưa khởi động.

 

Cho đến khi Song Nịnh nhìn qua chỗ ghế lái bằng ánh mắt nghi hoặc, Lục Thanh Tri mới mở lời, xòe lòng bàn tay hướng v

ề phía cô: "Đưa tôi."

 

Song Nịnh ngẩn ra: "Cái gì cơ?"

 

"Con gấu ngốc đeo túi vịt ấy, em không định nuốt trôi một mình đấy chứ," Lục Thanh Tri hồi tưởng lại, thong thả nói, "Con gấu đó là của tôi."

 


4 lượt thích

Bình Luận