SAO EM VẪN CHƯA THÍCH ANH

Chương 1: Chú chó lớn

Avatar Hoa Tím Biếc
2,275 Chữ


Ý Thanh bắt đầu làm việc vào ngày thứ ba sau khi về Dung Thành.

Buổi sáng dành để giao tiếp, buổi trưa dành thời gian làm quen với đội ngũ mới, buổi chiều dành thời gian để làm quen với công việc hiện tại, 6 giờ là giờ kết thúc, một phút cũng không nhiều hơn.

...Tính cách Ý Thanh vốn đã như vậy.

Nhưng xét tình hình trước mắt, công việc chiều nay có thể sẽ trì hoãn thêm vài phút nữa.

Ý Thanh dùng ngón tay đặt lên giữa laptop và vuốt nhẹ.

Tệp PDF được chuẩn bị trước vài ngày, ngăn nắp và có phân loại rõ ràng, trượt dài xuống theo chuyển động của cô.

Phần giải pháp này đã đáp ứng đủ yêu cầu mà đối phương đã nêu ra, rõ ràng cũng đã được nhóm của họ xét duyệt.

Nhưng người đàn ông này, người mà cô chỉ gặp qua hội nghị video, sau khi biết cô đã đến Dung Thành, đã nhiệt tình mời cô gặp mặt với lý do thảo luận về phương án thiết kế.

... Sau khi gặp mặt, không có một ý khiến sửa đổi thực chất hay lý do nào được đưa ra, thay vào đó là anh ta cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. So với thời gian giành cho các bản thiết kế, thì ánh mắt anh ta nhìn Ý Thanh khá nhiều lần.

Rất phổ biến ở nơi làm việc là mục đích thực sự không phải là công việc.

Góc dưới bên phải laptop đã hiện 5 giờ 55 phút.

Còn 5 phút nữa phải tan làm, Ý Thanh không có tâm trạng nghe đối phương nói mấy câu tào lao như “Cảm giác ở đây không ổn, à tôi cũng không biết nên nói thế nào nhưng cảm giác không ổn lắm” nữa. Cô bình tĩnh ngắt ngang lời bao biện của đối phương: “Xin lỗi, có thể nói rõ là anh không hài lòng bản thiết kế này ở chỗ nào không?”

Đối thủ sững sờ, mơ hồ nói: “Không phải vừa rồi tôi đã nói hết với cô rồi sao... Cô nhìn xem, chỗ này quá sáng, chỗ này mờ, rõ ràng là bức tường mà xếp lại với nhau có hợp tí nào đâu.”

Ý Thanh cúi đầu nhìn hai vị trí mà đối phương chỉ, cô còn lười tức giận: “Hai chỗ này dùng cùng một màu.”

Cô đưa tay chập hai bản vẽ phối cảnh lại, ngón cái khẽ ấn xuống nếp gấp ở mép giấy. Hai mảng tường mà đối tác vừa chỉ lập tức nối liền thành một khối, vừa nhìn đã thấy màu sắc giống hệt nhau.

Đối thủ “ừm” một tiếng, giọng nói hơi gượng gạo, rất nhanh đã lấy lại ưu thế: “Cô nhìn xem, nói chuyện với cô lâu như vậy, đầu tôi cũng choáng cả rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đi, đúng lúc cô ở Dung Thành, tối nay tìm thời gian hợp để nói chuyện này tiếp đi.”

“Xin lỗi, giờ tan làm tôi sẽ không làm việc.” Ý Thanh từ chối anh ta một các gọn gàng.

Đối thủ nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm: “Bây giờ làm việc thì ai mà không tăng ca chứ? Cô còn trẻ, không nhân cơ hội đó cố gắng và không ép bản thân thì không được. Hiện tại người còn trẻ toàn là hoa trong nhà kính, hèn nhát! Khi tôi còn trẻ...”

“Tôi biết rồi.” Ý Thanh hơi mỉm cười: “Nếu vậy tôi sẽ đưa bản này cho nhóm thiết kế khác làm, nhóm thiết kế Bạch Dệt đều là người trẻ tuổi, thích làm việc buổi chiều tối, nhất định sẽ hợp với yêu cầu bên công ty anh.”

Cuộc đời này nếu không làm việc thì không thể nuôi sống bản thân đã đủ đau khổ rồi. Nếu nói Ý Thanh có điều gì khi cương quyết từ chối thì đó chính là thời gian làm việc, tuyệt đối sẽ không làm việc thêm một chút nào.

Đương nhiên cũng có không ít người chửi mắng Ý Thanh vì chuyện này.

Nhưng nếu đã hoàn thành thời gian trong giờ làm việc, thì tại sao lại muốn chiếm thời gian của riêng mình để làm việc?

Gương mặt đối thủ tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm mặt Ý Thanh một lúc. Xác định cô không đổi ý, sắc mặt anh ta lập tức khó coi: “Không cần cô...”

***

Hôm nay Ý Thanh đã nhận một dự án khác.

Không phải cô trong studio này có kỹ năng đặc biệt hay quan hệ thế nào.

Trên thương trường có một nguyên tắc: người càng có năng lực càng được ưu tiên.

Ý Thanh vào nghề không dài không ngắn, tính từ khi được giáo sư dẫn dắt làm thêm, vừa đúng năm thứ 5 cô làm việc. Đã là trụ cột, nhà thiết kế nổi tiếng của studio, lượng khách chờ gặp cô mỗi ngày khá nhiều nên studio không nỡ để cô rời đi, điều khoản “không làm thêm” thì không tính là gì cả.

Lúc mọi người nhắc đến tên cô đều tỏ vẻ ghen ghét và ngưỡng mộ: “Ai mà có thể làm công việc hiệu quả như vậy chứ.”

“Biệt thự dùng trong chương trình hẹn hò?” Ý Thanh mở bản thiết kế của đối phương ra, ngay ban đầu bản thiết kế đã định hướng và ý nghĩa của chương trình.

“Đúng vậy.” Đạo diễn chương trình đặt hai bàn tay lên bàn, nói: “Ban đầu tôi định nhờ một studio khác đến thiết kế, nhưng nghe tin người nổi tiếng Ý Thanh đã đến Dung Thành. Tôi thấy rất trùng hợp, nên quyết định liên hệ với cô, dùng chút mối quan hệ mới lọt vào top đầu này.”

Ý Thanh mỉm cười: “Làm việc từ xa cũng rất tiện lợi.”

“Tôi nói thật, cô không nên tức giận.” Đạo diễn mỉm cười nho nhã, anh ta bỏ thêm viên đường vào cà phê, và nói: “Cô còn trẻ đã nổi tiếng, dù sao thì tôi cũng phải tận mắt nhìn thấy cô làm việc thì mới yên tâm được. Nhưng cô yên tâm, dù ngành chúng ta thường xuyên làm việc đến nửa đêm, nhưng tôi đã nghe qua nguyên tắc kia.”

Tính cách thẳng thắn, lại không mạo phạm ai.

Ý Thanh cũng không phản cảm khi làm việc với người có tính cách này.

Trong công việc hiện nay, chỉ cần nhanh chóng hiểu được lời người ta nói thì cũng có thể biểu đạt chính xác ý kiến của mình, cũng để loại bỏ ít nhất một phần ba người làm công.

Vị đạo diễn này ngoài ba mươi tuổi, nổi tiếng trong giới là người rất có tình người. Bất cứ chương trình nào anh ta tham gia đều trở thành hit, các sản phẩm của anh đặc biệt hợp gu với khán giả trẻ thời nay.

Ý Thanh tan làm mà về nhà như vậy. Đương nhiên đã xem qua vài chương trình giải trí của đối phương.

Chỉ là cảm giác bị tiết lộ trước ngày ra mắt đúng là thần kỳ.

Ý Thanh tốn hai mươi phút nghiêm túc lật xem từng trang kế hoạch sơ bộ của tổ tiết mục, đây là chương trình xem mắt. Nam nữ ở hai gian phòng riêng nhau, thời gian làm là bốn mươi lăm ngày.

Hai căn nhà cộng lại cần lắp đặt tới hơn bốn trăm chiếc camera và thiết bị thu âm. Làm sao vừa đảm bảo chất lượng ghi hình, vừa giữ được tính thẩm mỹ, đây cũng trở thành một bài toán kỹ thuật nan giải.

Ngay cả thiết kế đại khái của chương trình mà cô cũng không bỏ qua, lật tới trang cuối cùng, cô trầm ngâm một lúc mới giương mắt nói: “Bây giờ tôi có chú linh cảm, nhưng cũng cần anh nói chút về ý tưởng, ví dụ như giá trị tình cảm mà chương trình muốn truyền đạt.”

“Không sao.” Đạo diễn gật đầu hào phóng, anh ta nhìn đồng hồ, giả vờ nói giỡn: “Dù sao còn khoảng 2 tiếng nữa mới 6 giờ.”

Mặc dù Ý Thanh biết anh ta chỉ nói đùa, nhưng cô vẫn gật đầu tán thành: “Vậy trong vòng 2 tiếng, tôi sẽ đưa ra bản thảo kiến đạo diễn Lương hài lòng.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của đạo diễn Lương, cô lấy quyển thiết kế của mình ra.

Hai người có tính cách mạnh mẽ vang dội giống nhau, hiệu suất công việc cao đến mức khiến người ta tức giận. Đúng 5 giờ 50 phút, Ý Thanh đã đóng quyển thiết kế của mình lại.

Cô nhìn thời gian, nói với giọng hài lòng: “Hôm nay thứ 3, đúng vào giờ tan làm ngày thứ 5 tôi sẽ gửi bản sơ đồ điện tử cho anh xem.”

Đạo diễn Lương bắt đầu dọn dẹp, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khách sáo: “Vậy tôi mời cô ăn cơm tối nha?”

Ý Thanh rất cảm động nhưng vẫn từ chối: “Tôi không tăng ca.”

Hai người liếc nhìn nhau, biểu cảm ngầm hiểu mà không nói ra “tan làm vui vẻ”. Sau đó cả hai đồng thời mỉm cười.

“Để tôi trả tiền.” Đạo diễn Lương đặt hóa đơn xuống bàn, nói: “Đây là chi phí chung có thể chi trả.”

“Được.” Ý Thanh cũng không khách sáo với đối phương làm gì, cô gật đầu cầm lấy và nhét vào túi. Tâm trạng cô thoải mái quét thẻ tan làm trước 6 giờ.

Ý Thanh lái xe đến, đang lấy chìa khóa trong túi xách thì đạo diễn Lương hỏi: “Bạn trẻ bên kia có quen cô không vậy? Cậu ta đã nhìn cô được một lúc rồi đấy.”

Nghe vậy, Ý Thanh ngẩng đầu, nhìn hướng đạo diễn Lương hất cằm nhìn qua.

Bên kia đúng lúc là hướng cửa tiệm, hai tay đút vào túi, dáng người chàng trai trẻ đứng ở cửa tiệm. Đối diện với hướng cô, dáng vẻ nhìn chằm chằm cô mà không nói gì, nhìn hơi đáng sợ.

Ý Thanh quay đầu nhìn, đúng lúc chạm vào tầm mắt của anh, người trẻ tuổi đó không ngờ cô s4ex quay đầu nhìn, anh hơi bất ngờ. Vẻ mặt thả lỏng, mỉm cười với cô một cái.

Khuôn mặt đó khiến Ý Thanh có cảm giác quen thuộc.

Giống như cô đã từng gặp anh ở đâu đó, nhưng vì lâu quá không gặp nên nhất thời cô không nhớ rõ lắm.

Ý Thanh hơi hoảng hốt, chàng trai trẻ bước đến chỗ cô.

Anh cúi đầu lại gần cô, giống như một chú cún lớn, giọng nói tràn đầy mong đợi: “chị là Ý Thanh đúng không?”

Đạo diễn Lương ở bên cạnh Ý Thanh cũng nhìn chàng trai trẻ, không hiểu tại sao trên gương mặt lại tỏ vẻ như bị bóp nghẹn.

“Chào cậu.” Ý Thanh gật đầu, đưa tay ra với chàng trai trẻ và lịch sự hỏi: “Cậu là?”

“Em là Thẩm Anh.” Mặt chàng trai trẻ tràn đầy vui vẻ, nửa câu sau lại có phần bất an: “... Chị còn nhớ em không?”

“Thẩm Anh.” Hai chữ này như mật khẩu được bấm đúng, hai mắt Ý Thanh mở to vì ngạc nhiên, nháy mắt suy nghĩ đã bay về Dung Thành của mấy năm trước.

“Trước kia em mới...” Ý Thanh hơi dừng lại, buồn cười dùng tay ướt chừng khoảng 1m2: “Khi chị rời Dung Thành, em chỉ mới cao bao nhiêu thôi. Sao bây giờ lại cao hơn chị một cái đầu rồi?”

Thẩm Anh xấu hổ gãi tai: “Đến tuổi dậy thì em mới bắt đầu cao lên.”

Đạo diễn Lương chợt lên tiếng, cơ mặt hơi vặn vẹo: “Cô Ý, xe của tôi đến rồi, hẹn hôm nào gặp lại.”

“Được, hẹn gặp lại.” Ý Thanh quay đầu bắt tay chào tạm biệt anh ta.

Lúc ra khỏi cửa, đạo diễn Lương nhiều lần liếc nhìn Thẩm Anh, ánh mắt một lời khó nói hết.

Đợi đạo diễn Lương đi rồi, Thẩm Anh mới vô tình hỏi: “Đó là đối tượng xem mắt của chị à? Không phải phía nhà trai nên chủ động đưa nhà gái về nhà sao?”

“Chỉ là quan hệ công việc thôi.” Ý Thanh phủ nhận.

Giờ đã qua 6 giờ, Ý Thanh đã thoát khỏi trạng thái làm việc, cô bấm điện thoại vào chế độ không quấy rầy rồi cất vào túi, trực tiếp tiến vào hình thức cá mặn.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Anh, đối phương cũng đã cúi đầu nhìn cô, giống như đang đợi gì đó.

“Thẩm Anh.” Ý Thanh gọi tên anh.

Đôi mắt màu hổ phách của người trẻ tuổi hơi mở to vì ngạc nhiên, mái tóc màu nâu nhạt hơi phất phới.

Mặc dù Thẩm Ngang cao lớn đến mức chỉ cần bóng của anh thôi cũng đủ bao trùm lên người Dịch Khuynh, nhưng cả người anh lại toát ra vẻ ngoan ngoãn đến lạ khiến cô có ảo giác rằng, hình như mình vẫn có thể tùy ý bắt nạt anh như hồi còn nhỏ vậy.

Thời gian suy nghĩ của Ý Thanh không quá một giây, cô hỏi: “Chị mời em ăn nha?”

Đôi mắt tối của Thẩm Anh lập tức bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu sáng, anh gật đầu thật mạnh, trả lời với niềm mong chờ: “Vâng!”

14 lượt thích

Bình Luận

Nahi
2 ngày trước
Ngoài đời thiệt mà được này thì hạnh phúc phải biết. Wao chỉ có ở ngôn tình thộ
ahn
2 ngày trước
gfgfffffcnjjssssxcnmkkm vdrrtygawwsxcbvf