Lần đầu Ý Thanh gặp Thẩm Anh là vào lúc anh 6 tuổi.
Mà đó là chuyện của 12 năm trước.
Thật ra ký ức về 12 năm trước đã có vài chỗ mơ hồ, nhưng người như Thẩm Anh thì khác, dù cho về già thì Thẩm Anh khó lòng mà quên chuyện về anh.
Lúc ấy mẹ Ý Thanh vừa qua đời, cô theo cha dọn đến nhà mới. Trên lầu nhà cô là cặp vợ chồng trẻ tuổi nhiệt tình, trong nhà có hai đứa con nhỏ hơn Ý Thanh vài tuổi.
Cha Ý Thanh bận rộn vì công việc đến sức đầu mẻ trán, vợ chồng trẻ kia có tính cách lương thiện, thường xuyên chăm sóc Ý Thanh. Vì qua lại thường xuyên, nên nhà vợ chồng họ, Ý Thanh đã rất quen thuộc.
Con trai lớn của vợ chồng nhà họ Thẩm tên Thẩm Việt và đứa con út tên Thẩm Anh.
Đại loại vì con trai phát triển chậm, nên khi đó hai người đều còn nhỏ nhìn rất đáng yêu.
Từ nhỏ Thẩm Việt đã khéo léo, chỉ với cái miệng đã chọc cho người khác vui vẻ, từ 8 tuổi đến 80 tuổi đều thuộc phạm vi xã giao của anh ấy.
Nhưng Thẩm Anh nhỏ hơn Thẩm Việt 2 tuổi lại khác nhau, tuy anh lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không thích nói chuyện, không biểu cảm, nói hướng nội cũng không đúng. Chỉ là khi đứng đó, anh lại không giống với các bạn đồng trang lứa khác.
Lúc ấy Ý Thanh vừa mất mẹ, so với ánh mặt trời như Thẩm Việt, thì Ý Thanh lại thích ở cùng với Thẩm Anh hơn.
Có lẽ vì lý do này, cô là người đầu tiên biết bí mật mà Thẩm Anh đã giấu gia đình.
... Nhưng khi cô rời Dung Thành, bệnh tình của Thẩm Anh đã có chuyển biến tốt, đã nhiều năm trôi qua chắc bệnh tình anh đã ổn rồi nhỉ?
Nhìn tính cách thì anh cũng có vài phần giống với nhà họ Thẩm.
Nghĩ đến đây, Ý Thanh quay đầu nhìn Thẩm Anh.
Chàng trai trẻ mỉm cười nhìn cô, mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng, các cô gái ven đường nhìn thấy đã muốn xin Wechat.
Vừa lúc đến bãi xe bên cạnh đường, Ý Thanh ấn chìa khóa xe, đột nhiên cô có suy nghĩ kỳ lạ, hỏi Thẩm Anh: “Chị nhớ sinh nhật của em vào tháng trước? Đã thi bằng lái chưa?”
Người sau khi tan làm, ngay cả xe cũng lười chạy.
Thẩm Anh nhìn chìa khóa trong tay cô: “... vẫn chưa, em định vài ngày nữa sẽ đến chỗ tập lái xe.”
Ý Thanh thở dài, kéo cửa xe ra, ý bảo Thẩm Anh lên xe.
Thẩm Anh ngồi vào ghế lái phụ, mèo con siêu lớn ấm ức chui vào trong ngồi, hai chân không có chỗ đặt, có vẻ khá chật chội, giống như mèo còn không ý thức được mình đã quá lớn, còn muốn chen vào trong hộp giày như khi còn nhỏ.
Ý Thanh hơi buồn cười, xoay người đến giải cứu anh, vừa chỉnh ghế phụ vừa nói: “Ghế phụ của chị ít khi có ai ngồi lắm.”
Cô kéo ghế ra phía sau một khoảng, được giải phóng, Thẩm Anh thở một hơi nhẹ nhõm, anh ngượng ngùng nói cảm ơn.
“Chị vừa về Dung Thành từ hai ngày trước, còn chưa kịp xem là mấy năm nay có thay đổi gì không.” Ý Thanh khởi động xe: “Chỗ ăn thì em chọn đi, chị mời em.”
Thẩm Anh lấy điện thoại ra: “Em ít khi ra ngoài ăn lắm, xem đánh giá của mọi người thế nào đã.”
Ý Thanh ồ một tiếng, hơi hâm mộ nói: “Bây giờ là nghỉ hè, ăn cơm ở tại chỗ luôn hay sao?”
Nhiều năm nay cô toàn gọi cơm hộp để ăn.
Công việc cần nỗ lực, tan làm là muốn làm cá mặn, tự mình học nấu cơm là chuyện không thể. Chỉ có thể dựa vào đồ dùng thông minh, phần mềm giao hàng, để duy trì cuộc sống.
“Vâng.” Thẩm Anh cúi đầu nói: “Em cũng sẽ tự mình nấu cơm.”
“Thật sao?” Ý Thanh ngạc nhiên nhìn Thẩm Anh qua gương chiếu hậu, vừa lúc thấy anh chỉnh chế độ im lặng cho điện thoại.
Thẩm Anh ngẩng đầu, vội nói: “Nhưng vẫn chưa được tốt lắm.”
“Vậy cũng giỏi lắm rồi.” Ý Thanh thổn thức: “Chị không biết nấu.”
“A...” Thẩm Anh chớp mắt, đột nhiên nói: “Vậy chị muốn hôm nay tới nhà em ăn cơm không? Cha mẹ em mà biết chị về rồi, chắc sẽ vui lắm.”
“Em xuống bếp à?” Ý Thanh nói giỡn với anh.
“Vâng.” Thẩm Anh mím môi: “Nhưng em mới học chưa lâu, nếu không ngon, chị đừng chê nha.”
Lần này Ý Thanh khá ngạc nhiên. Cô nghĩ, suy nghĩ một chút, mới do dự nói: “Đột nhiên tới thì không ổn lắm đâu.”
“Không đâu, mỗi năm cha mẹ em đều nhắc đến chị.” Thẩm Anh khoa tay múa chân, trên mặt tỏ vẻ oán niệm: “Họ luôn nói rằng muốn có một cô con gái giống như chị vậy.”
Ý Thanh bị vẻ mặt của anh chọc cười, nhớ đến cha mẹ Thẩm đều là người dễ ở chung, do dự hai giây, cô gật đầu: “Vậy chị đi mua quà đã, đến tay không thì kỳ lắm.”
Thẩm Anh lập tức tắt đánh giá bài đăng, mở bản đồ ra và nói: “Gần đây có một siêu thị, chúng ta có thể đến đó mua đồ ăn làm cơm tối.”
***
Khi Ý Thanh đang lựa quà, Thẩm Anh đứng sau lưng giả vờ chơi điện thoại, nhưng thật ra là đang điên cuồng nhắn tin cho người khác.
Người đó tên [Thẩm Việt], rất nhanh người nọ đã gửi một dấu chấm hỏi.
Thẩm Anh không có thời gian nói lời vô nghĩa, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ý Thanh, ngón tay thì liên tục gõ vào bàn phím: [Ở nhà? Tối nay ra ngoài ăn cơm với cha mẹ đi.]
[Được đó, em muốn ăn ở nhà hàng nào?] Thẩm Việt tốt tính hỏi thử.
[Em không đi.] Thẩm Anh liền gửi tin nhắn: [Em muốn đưa Ý Thanh về nhà ăn cơm, họ sẽ làm lộ mọi chuyện.]
Thẩm Việt: [...Được, cho anh một tiếng.]
Một lát sau, anh ấy như đang cân nhắc, rồi cẩn thận gửi thêm một tin nhắn: [Không phải anh có ý gì, từ “ngoan” này từ nhỏ đến lớn đều hoàn toàn không hợp với em. Cách em giả ngoan thì giống như người khác nói vậy: Có thể ngoan một ngày, nhưng chẳng lẽ ngoan được 365 ngày sao?]
Thẩm Anh nhíu mày, không kiên nhẫn gửi thêm một tin: [Anh quản em?]
Gửi xong tin này, anh tắt điện thoại, nhìn qua thời gian hiển thị trên màn hình, anh đi về phía Ý Thanh: “Cái này không tệ, mẹ em nói gần đây cha em bị thiếu canxi.”
Anh dừng lại ở mức độ không quá xâm phạm không gian riêng, nhưng cũng đủ khiến người khác biết rõ quan hệ giữa họ không xa lạ.
Ý Thanh rất dễ thương lượng, cô lại chọn món tiếp theo.
Thẩm Anh đi bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cảm giác hưng phấn khi gặp lại vẫn còn tê dại ở trái tim anh. Anh liếm hàm răng hơi ngứa, đầu lưỡi dừng ở phần răng trong cùng, cố gắng đè lại cảm giác muốn tới gần Ý Thanh lại.
Không được, không thể để Ý Thanh nhận ra bộ mặt thật của mình.
Ý Thanh thích loại người nào, thì Thẩm Anh sẽ là loại người đó.
“Anh của em đâu? Bây giờ cậu ấy còn ở Dung Thành chứ?” Ý Thanh không hề nhận ra cảm xúc của anh, cô quay đầu hỏi.
“Thẩm Việt?” Thẩm Anh ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Vẫn còn ở đây, nhưng sở thích của anh ấy rất nhiều, dù mua gì thì anh ấy cũng vui vẻ nhận thôi.”
Thẩm Anh nắm bắt thời gian đi dạo siêu thị với Ý Thanh, lại hiểu ẩm thực và sở thích của cô. Đúng 1 tiếng, mới thanh toán và rời siêu thị.
– Đương nhiên, Ý Thanh vẫn kiên trì quẹt thẻ, không để anh trả tiền.
Thẩm Anh thản nhiên cầm lấy túi bảo vệ môi trường trong tay Ý Thanh, lý do rất hợp lý: “Chị trả tiền thì em góp sức.”
Sau khi lên xe, Thẩm Anh mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Việt gửi đến [Đã ra cửa.], anh thẳng tay xóa đi, cứ thế đi về nhà.
Ý Thanh nhìn tuyến đường trên điện thoại anh, hỏi: “Em chuyển nhà rồi sao?”
“Vâng.” Thẩm Anh giả vờ như thuận miệng hỏi: “Còn chị? Lần này tới công tác sao?”
“Không có, chuyển công tác, đúng lúc nhà cũ vẫn chưa bán.” Ý Thanh mỉm cười nhớ lại lúc trước, vừa thắt dây vừa liếc nhìn Thẩm Anh: “Lúc đi chị đã rất lo cho em, nhìn em bây giờ đã tốt thì chị cũng yên tâm rồi.”
“...” Thẩm Anh dừng lại, gãi gãi má cười theo: “Đã qua nhiều năm rồi mà.”
Ý Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đã 5 hay 6 năm rồi nhỉ?”
“6 năm.” Thẩm Anh nói mà không cần suy nghĩ.
“Lâu vậy rồi sao.” Ý Thanh khởi động xe: “Khó trách mới đó em đã cao vậy rồi, vừa rồi nếu không phải em hỏi chị thì chắc chị cũng không nhận ra đâu.”
Thẩm Anh còn đang nghiêng đầu nhìn Ý Thanh. Giống như anh đang tham lam nhìn móng tay được cắt tỉa và sạch sẽ từ lông mi nhuộm nâu của cô trong 6 năm 3 tháng.
Sau khi nhìn vài giây, anh kiềm chế thu ánh mắt lại, dường như không có việc gì mà nói: “Chị thay đổi cũng nhiều lắm, nên em ở trong tiệm nhìn nửa ngày mới dám hỏi.”
“Thật không?” Ý Thanh soi kính chiếu hậu, nửa thật nửa giả mà thở dài: “Mọi người đều nói chị giống hồi cấp 3, chắc là lời khách sáo trong lúc làm việc thôi.”
Thẩm Anh mỉm cười: “Em giỡn thôi, em chỉ cần nhìn một cái là nhận ra chị ngay, chỉ là không ngờ lại gặp chị ở Dung Thành, nên hơi do dự một chút.”
“Mấy năm sau chắc chị sẽ ở đây.” Ý Thanh giơ ngón trỏ làm tư thế cấm: “Nhưng bây giờ là giờ tan làm, sau khi tan làm thì chị sẽ không nhắc đến chuyện công việc nữa.”
“Em biết rồi.” Thẩm Anh gật đầu theo.
Dù đổi là ai khi nghe qua cái tên “Thẩm Anh” ở đây, nhìn dáng vẻ anh khi đứng trước mặt Ý Thanh, cô kêu đi hướng Đông thì không dám đi hướng Tây. Chỉ sợ sẽ không ai tin đây là “Thẩm Anh” bá đạo kia.
Nhưng Thẩm Anh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Chỉ cần lừa được Ý Thanh là tốt rồi.
Chờ tới khi về tới nhà, Thẩm Anh đặt một tay lên cửa trước, dáng vẻ như đang hô lớn: “Con về tới nhà rồi.”
Trong nhà sớm đã bị anh dụ ra ngoài hết, nên không ai đáp lại cả.
Ý Thanh cúi đầu nhìn những đôi dép lê dưới đất: “Có khi nào họ ra ngoài hết rồi không?”
Thẩm Anh tỏ vẻ “ngạc nhiên” lấy điện thoại ra: “Để em gọi hỏi thử xem.”
Anh bấm gọi cho Thẩm Việt, vừa cầm dép nữ chưa ai mang đưa cho Ý Thanh, lấy thái độ dịu dàng lại khó từ chối mà dẫn cô vào cửa.
Ý Thanh đầu đầu nhìn, vẻ mặt như có ý từ chối.
Chú ý đến điểm này, Thẩm Anh giả vờ như Thẩm Việt đã nghe máy: “Alo? Anh, sao không ai ở nhà vậy?”
Trùng hợp là Thẩm Việt vừa đúng lúc nghe máy, nghe thấy tiếng “anh” thì trầm mặc vài giây: “... Để anh tính xem, đã bao lâu rồi em không gọi anh là anh vậy, nghe mà nổi da gà.”
Thẩm Anh không quan tâm sự phàn nàn của anh ấy: “Hai người họ có công việc, còn anh thì đi liên hoan với bạn học à?”
Thẩm Việt bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Thẩm Anh “tiếc nuối” nói: “Em vốn còn định dẫn người về tạo bất ngờ cho mọi người nữa.”
“Cảm ơn em trai, anh hy vọng một ngày nào đó mình có thể thấy niềm vui bất ngờ này.” Thẩm Việt thành khẩn nói: “Còn nữa, em đừng làm lố quá rồi bị phát hiện nha.”
Thẩm Anh cười nhạo trong lòng.
... Anh nghĩ xem em đã tập luyện bao lâu rồi?
Anh trực tiếp tắt máy Thẩm Việt, quay đầu nhìn Ý Thanh với biểu cảm ấm ức: “Họ chưa về, mua nhiều đồ ăn vậy, không thì hai ta ăn cùng nhau đi.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Ý Thanh đang do dự: “À...”
“Còn cố tình chọn món chị thích, em định sẽ cho chị xem tài nghệ của em.” Thẩm Anh thở dài: “Lần này xem như uổng phí rồi.”
Ánh mắt Ý Thanh nhìn vào túi mua sắm trên tay Thẩm Anh, cô cân nhắc một chút cuối cùng vẫn nói: “Nếu nói đã mời em, thì chị sẽ ở lại ăn cơm.”
Mục đích đã đạt, Thẩm Anh mỉm cười: “Vâng.”
Mà đó là chuyện của 12 năm trước.
Thật ra ký ức về 12 năm trước đã có vài chỗ mơ hồ, nhưng người như Thẩm Anh thì khác, dù cho về già thì Thẩm Anh khó lòng mà quên chuyện về anh.
Lúc ấy mẹ Ý Thanh vừa qua đời, cô theo cha dọn đến nhà mới. Trên lầu nhà cô là cặp vợ chồng trẻ tuổi nhiệt tình, trong nhà có hai đứa con nhỏ hơn Ý Thanh vài tuổi.
Cha Ý Thanh bận rộn vì công việc đến sức đầu mẻ trán, vợ chồng trẻ kia có tính cách lương thiện, thường xuyên chăm sóc Ý Thanh. Vì qua lại thường xuyên, nên nhà vợ chồng họ, Ý Thanh đã rất quen thuộc.
Con trai lớn của vợ chồng nhà họ Thẩm tên Thẩm Việt và đứa con út tên Thẩm Anh.
Đại loại vì con trai phát triển chậm, nên khi đó hai người đều còn nhỏ nhìn rất đáng yêu.
Từ nhỏ Thẩm Việt đã khéo léo, chỉ với cái miệng đã chọc cho người khác vui vẻ, từ 8 tuổi đến 80 tuổi đều thuộc phạm vi xã giao của anh ấy.
Nhưng Thẩm Anh nhỏ hơn Thẩm Việt 2 tuổi lại khác nhau, tuy anh lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không thích nói chuyện, không biểu cảm, nói hướng nội cũng không đúng. Chỉ là khi đứng đó, anh lại không giống với các bạn đồng trang lứa khác.
Lúc ấy Ý Thanh vừa mất mẹ, so với ánh mặt trời như Thẩm Việt, thì Ý Thanh lại thích ở cùng với Thẩm Anh hơn.
Có lẽ vì lý do này, cô là người đầu tiên biết bí mật mà Thẩm Anh đã giấu gia đình.
... Nhưng khi cô rời Dung Thành, bệnh tình của Thẩm Anh đã có chuyển biến tốt, đã nhiều năm trôi qua chắc bệnh tình anh đã ổn rồi nhỉ?
Nhìn tính cách thì anh cũng có vài phần giống với nhà họ Thẩm.
Nghĩ đến đây, Ý Thanh quay đầu nhìn Thẩm Anh.
Chàng trai trẻ mỉm cười nhìn cô, mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng, các cô gái ven đường nhìn thấy đã muốn xin Wechat.
Vừa lúc đến bãi xe bên cạnh đường, Ý Thanh ấn chìa khóa xe, đột nhiên cô có suy nghĩ kỳ lạ, hỏi Thẩm Anh: “Chị nhớ sinh nhật của em vào tháng trước? Đã thi bằng lái chưa?”
Người sau khi tan làm, ngay cả xe cũng lười chạy.
Thẩm Anh nhìn chìa khóa trong tay cô: “... vẫn chưa, em định vài ngày nữa sẽ đến chỗ tập lái xe.”
Ý Thanh thở dài, kéo cửa xe ra, ý bảo Thẩm Anh lên xe.
Thẩm Anh ngồi vào ghế lái phụ, mèo con siêu lớn ấm ức chui vào trong ngồi, hai chân không có chỗ đặt, có vẻ khá chật chội, giống như mèo còn không ý thức được mình đã quá lớn, còn muốn chen vào trong hộp giày như khi còn nhỏ.
Ý Thanh hơi buồn cười, xoay người đến giải cứu anh, vừa chỉnh ghế phụ vừa nói: “Ghế phụ của chị ít khi có ai ngồi lắm.”
Cô kéo ghế ra phía sau một khoảng, được giải phóng, Thẩm Anh thở một hơi nhẹ nhõm, anh ngượng ngùng nói cảm ơn.
“Chị vừa về Dung Thành từ hai ngày trước, còn chưa kịp xem là mấy năm nay có thay đổi gì không.” Ý Thanh khởi động xe: “Chỗ ăn thì em chọn đi, chị mời em.”
Thẩm Anh lấy điện thoại ra: “Em ít khi ra ngoài ăn lắm, xem đánh giá của mọi người thế nào đã.”
Ý Thanh ồ một tiếng, hơi hâm mộ nói: “Bây giờ là nghỉ hè, ăn cơm ở tại chỗ luôn hay sao?”
Nhiều năm nay cô toàn gọi cơm hộp để ăn.
Công việc cần nỗ lực, tan làm là muốn làm cá mặn, tự mình học nấu cơm là chuyện không thể. Chỉ có thể dựa vào đồ dùng thông minh, phần mềm giao hàng, để duy trì cuộc sống.
“Vâng.” Thẩm Anh cúi đầu nói: “Em cũng sẽ tự mình nấu cơm.”
“Thật sao?” Ý Thanh ngạc nhiên nhìn Thẩm Anh qua gương chiếu hậu, vừa lúc thấy anh chỉnh chế độ im lặng cho điện thoại.
Thẩm Anh ngẩng đầu, vội nói: “Nhưng vẫn chưa được tốt lắm.”
“Vậy cũng giỏi lắm rồi.” Ý Thanh thổn thức: “Chị không biết nấu.”
“A...” Thẩm Anh chớp mắt, đột nhiên nói: “Vậy chị muốn hôm nay tới nhà em ăn cơm không? Cha mẹ em mà biết chị về rồi, chắc sẽ vui lắm.”
“Em xuống bếp à?” Ý Thanh nói giỡn với anh.
“Vâng.” Thẩm Anh mím môi: “Nhưng em mới học chưa lâu, nếu không ngon, chị đừng chê nha.”
Lần này Ý Thanh khá ngạc nhiên. Cô nghĩ, suy nghĩ một chút, mới do dự nói: “Đột nhiên tới thì không ổn lắm đâu.”
“Không đâu, mỗi năm cha mẹ em đều nhắc đến chị.” Thẩm Anh khoa tay múa chân, trên mặt tỏ vẻ oán niệm: “Họ luôn nói rằng muốn có một cô con gái giống như chị vậy.”
Ý Thanh bị vẻ mặt của anh chọc cười, nhớ đến cha mẹ Thẩm đều là người dễ ở chung, do dự hai giây, cô gật đầu: “Vậy chị đi mua quà đã, đến tay không thì kỳ lắm.”
Thẩm Anh lập tức tắt đánh giá bài đăng, mở bản đồ ra và nói: “Gần đây có một siêu thị, chúng ta có thể đến đó mua đồ ăn làm cơm tối.”
***
Khi Ý Thanh đang lựa quà, Thẩm Anh đứng sau lưng giả vờ chơi điện thoại, nhưng thật ra là đang điên cuồng nhắn tin cho người khác.
Người đó tên [Thẩm Việt], rất nhanh người nọ đã gửi một dấu chấm hỏi.
Thẩm Anh không có thời gian nói lời vô nghĩa, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ý Thanh, ngón tay thì liên tục gõ vào bàn phím: [Ở nhà? Tối nay ra ngoài ăn cơm với cha mẹ đi.]
[Được đó, em muốn ăn ở nhà hàng nào?] Thẩm Việt tốt tính hỏi thử.
[Em không đi.] Thẩm Anh liền gửi tin nhắn: [Em muốn đưa Ý Thanh về nhà ăn cơm, họ sẽ làm lộ mọi chuyện.]
Thẩm Việt: [...Được, cho anh một tiếng.]
Một lát sau, anh ấy như đang cân nhắc, rồi cẩn thận gửi thêm một tin nhắn: [Không phải anh có ý gì, từ “ngoan” này từ nhỏ đến lớn đều hoàn toàn không hợp với em. Cách em giả ngoan thì giống như người khác nói vậy: Có thể ngoan một ngày, nhưng chẳng lẽ ngoan được 365 ngày sao?]
Thẩm Anh nhíu mày, không kiên nhẫn gửi thêm một tin: [Anh quản em?]
Gửi xong tin này, anh tắt điện thoại, nhìn qua thời gian hiển thị trên màn hình, anh đi về phía Ý Thanh: “Cái này không tệ, mẹ em nói gần đây cha em bị thiếu canxi.”
Anh dừng lại ở mức độ không quá xâm phạm không gian riêng, nhưng cũng đủ khiến người khác biết rõ quan hệ giữa họ không xa lạ.
Ý Thanh rất dễ thương lượng, cô lại chọn món tiếp theo.
Thẩm Anh đi bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cảm giác hưng phấn khi gặp lại vẫn còn tê dại ở trái tim anh. Anh liếm hàm răng hơi ngứa, đầu lưỡi dừng ở phần răng trong cùng, cố gắng đè lại cảm giác muốn tới gần Ý Thanh lại.
Không được, không thể để Ý Thanh nhận ra bộ mặt thật của mình.
Ý Thanh thích loại người nào, thì Thẩm Anh sẽ là loại người đó.
“Anh của em đâu? Bây giờ cậu ấy còn ở Dung Thành chứ?” Ý Thanh không hề nhận ra cảm xúc của anh, cô quay đầu hỏi.
“Thẩm Việt?” Thẩm Anh ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Vẫn còn ở đây, nhưng sở thích của anh ấy rất nhiều, dù mua gì thì anh ấy cũng vui vẻ nhận thôi.”
Thẩm Anh nắm bắt thời gian đi dạo siêu thị với Ý Thanh, lại hiểu ẩm thực và sở thích của cô. Đúng 1 tiếng, mới thanh toán và rời siêu thị.
– Đương nhiên, Ý Thanh vẫn kiên trì quẹt thẻ, không để anh trả tiền.
Thẩm Anh thản nhiên cầm lấy túi bảo vệ môi trường trong tay Ý Thanh, lý do rất hợp lý: “Chị trả tiền thì em góp sức.”
Sau khi lên xe, Thẩm Anh mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Việt gửi đến [Đã ra cửa.], anh thẳng tay xóa đi, cứ thế đi về nhà.
Ý Thanh nhìn tuyến đường trên điện thoại anh, hỏi: “Em chuyển nhà rồi sao?”
“Vâng.” Thẩm Anh giả vờ như thuận miệng hỏi: “Còn chị? Lần này tới công tác sao?”
“Không có, chuyển công tác, đúng lúc nhà cũ vẫn chưa bán.” Ý Thanh mỉm cười nhớ lại lúc trước, vừa thắt dây vừa liếc nhìn Thẩm Anh: “Lúc đi chị đã rất lo cho em, nhìn em bây giờ đã tốt thì chị cũng yên tâm rồi.”
“...” Thẩm Anh dừng lại, gãi gãi má cười theo: “Đã qua nhiều năm rồi mà.”
Ý Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đã 5 hay 6 năm rồi nhỉ?”
“6 năm.” Thẩm Anh nói mà không cần suy nghĩ.
“Lâu vậy rồi sao.” Ý Thanh khởi động xe: “Khó trách mới đó em đã cao vậy rồi, vừa rồi nếu không phải em hỏi chị thì chắc chị cũng không nhận ra đâu.”
Thẩm Anh còn đang nghiêng đầu nhìn Ý Thanh. Giống như anh đang tham lam nhìn móng tay được cắt tỉa và sạch sẽ từ lông mi nhuộm nâu của cô trong 6 năm 3 tháng.
Sau khi nhìn vài giây, anh kiềm chế thu ánh mắt lại, dường như không có việc gì mà nói: “Chị thay đổi cũng nhiều lắm, nên em ở trong tiệm nhìn nửa ngày mới dám hỏi.”
“Thật không?” Ý Thanh soi kính chiếu hậu, nửa thật nửa giả mà thở dài: “Mọi người đều nói chị giống hồi cấp 3, chắc là lời khách sáo trong lúc làm việc thôi.”
Thẩm Anh mỉm cười: “Em giỡn thôi, em chỉ cần nhìn một cái là nhận ra chị ngay, chỉ là không ngờ lại gặp chị ở Dung Thành, nên hơi do dự một chút.”
“Mấy năm sau chắc chị sẽ ở đây.” Ý Thanh giơ ngón trỏ làm tư thế cấm: “Nhưng bây giờ là giờ tan làm, sau khi tan làm thì chị sẽ không nhắc đến chuyện công việc nữa.”
“Em biết rồi.” Thẩm Anh gật đầu theo.
Dù đổi là ai khi nghe qua cái tên “Thẩm Anh” ở đây, nhìn dáng vẻ anh khi đứng trước mặt Ý Thanh, cô kêu đi hướng Đông thì không dám đi hướng Tây. Chỉ sợ sẽ không ai tin đây là “Thẩm Anh” bá đạo kia.
Nhưng Thẩm Anh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Chỉ cần lừa được Ý Thanh là tốt rồi.
Chờ tới khi về tới nhà, Thẩm Anh đặt một tay lên cửa trước, dáng vẻ như đang hô lớn: “Con về tới nhà rồi.”
Trong nhà sớm đã bị anh dụ ra ngoài hết, nên không ai đáp lại cả.
Ý Thanh cúi đầu nhìn những đôi dép lê dưới đất: “Có khi nào họ ra ngoài hết rồi không?”
Thẩm Anh tỏ vẻ “ngạc nhiên” lấy điện thoại ra: “Để em gọi hỏi thử xem.”
Anh bấm gọi cho Thẩm Việt, vừa cầm dép nữ chưa ai mang đưa cho Ý Thanh, lấy thái độ dịu dàng lại khó từ chối mà dẫn cô vào cửa.
Ý Thanh đầu đầu nhìn, vẻ mặt như có ý từ chối.
Chú ý đến điểm này, Thẩm Anh giả vờ như Thẩm Việt đã nghe máy: “Alo? Anh, sao không ai ở nhà vậy?”
Trùng hợp là Thẩm Việt vừa đúng lúc nghe máy, nghe thấy tiếng “anh” thì trầm mặc vài giây: “... Để anh tính xem, đã bao lâu rồi em không gọi anh là anh vậy, nghe mà nổi da gà.”
Thẩm Anh không quan tâm sự phàn nàn của anh ấy: “Hai người họ có công việc, còn anh thì đi liên hoan với bạn học à?”
Thẩm Việt bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Thẩm Anh “tiếc nuối” nói: “Em vốn còn định dẫn người về tạo bất ngờ cho mọi người nữa.”
“Cảm ơn em trai, anh hy vọng một ngày nào đó mình có thể thấy niềm vui bất ngờ này.” Thẩm Việt thành khẩn nói: “Còn nữa, em đừng làm lố quá rồi bị phát hiện nha.”
Thẩm Anh cười nhạo trong lòng.
... Anh nghĩ xem em đã tập luyện bao lâu rồi?
Anh trực tiếp tắt máy Thẩm Việt, quay đầu nhìn Ý Thanh với biểu cảm ấm ức: “Họ chưa về, mua nhiều đồ ăn vậy, không thì hai ta ăn cùng nhau đi.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Ý Thanh đang do dự: “À...”
“Còn cố tình chọn món chị thích, em định sẽ cho chị xem tài nghệ của em.” Thẩm Anh thở dài: “Lần này xem như uổng phí rồi.”
Ánh mắt Ý Thanh nhìn vào túi mua sắm trên tay Thẩm Anh, cô cân nhắc một chút cuối cùng vẫn nói: “Nếu nói đã mời em, thì chị sẽ ở lại ăn cơm.”
Mục đích đã đạt, Thẩm Anh mỉm cười: “Vâng.”